Chương 4: Chuyện cũ
Buổi sáng, sau khi Vu Yên tỉnh giấc, thấy mình nằm trên giường liền giật mình tung chăn ngồi dậy, cuối xuống thấy quần áo vẫn còn nguyên mới thở phào. Nhưng quái lạ, rõ ràng là đã ngủ ở sô pha, tại sao sau một đêm đã nằm trên giường rồi? Vu Yên vệ sinh cá nhân xong, trang phục chỉnh tề, bước ra khỏi phòng đã thấy William đang bày đồ ăn sáng lên bàn.
Cô đi tới, không quên hỏi: "Đêm qua sao tôi lại ngủ trên giường?"
William ngồi xuống bàn ăn, nhàn nhạt trả lời: "Đêm qua lúc tôi đang ngủ, tự dưng cảm thấy hơi khó thở, mơ màng mở mắt ra."
Vu Yên mất kiên nhẫn: "Anh vào trọng tâm đi."
Sắc mặt William vẫn không đổi: "Lúc mở mắt ra đã thấy cô đang đè lên người tôi ngủ, tôi đành phải thuận thế để cô ngủ kế bên, chứ nếu bế cô lên trả về chỗ cũ, làm cô thức giấc lại tưởng tôi có ý đồ gì thì sao?"
Vu Yên nhíu mày, nghiến răng chậm rãi từng chữ nói: "Tại sao anh không biết tự mình đi chỗ khác ngủ?"
William tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tại sao tôi phải đi? Không phải đã bảo là cô ngủ ở sô pha sao? Vậy mà lại mò lên giường của tôi." Anh ta cười ranh mãnh, đôi mắt gian tà: "Hay là...cô có ý đồ với tôi?"
Vu Yên trừng mắt nhìn anh ta: "Ai có ý đồ với anh chứ? Chiều về nhất định phải thay phòng sách thành phòng ngủ."
William không ngại ngần kiếm lý do: "Không được, phòng sách đó là của ba tôi, ba tôi sẽ rất không vui nếu con trai lại san bằng nó vì một người con gái."
"Ba anh? Ông ấy đâu?"
"Hiện tại không còn ở đây."
Vu Yên gật gù, dù sao cô cũng rất thương và kính trọng ba mình, cô có thể hiểu cho William, vậy là ý định của cô không thể thực hiện.
Sau chuỗi dài im lặng ăn sáng, cô lại nảy ra một ý, tiền thì cô không thiếu, chi bằng mua một căn hộ khác, nếu anh ta nhất quyết theo sát cô như vậy, cô có thể mua căn hộ rộng hơn, có nhiều phòng hơn.
"Lát nữa chúng ta tới văn phòng giao dịch nhà đất."
"Làm gì?"
"Mua nhà."
William đột nhiên cứng họng, đờ người ra một lúc, tưởng anh đã hết đường, Vu Yên thầm mừng trong lòng, ai dè lại bị một gáo nước lạnh.
"Giáo sư Vu nói, trước sau, nhất định cô phải ở trong nhà của tôi. Cô có thể mua nhà, tôi không cản, nhưng cô tìm cách trốn thoát tôi, không dễ đâu."
Vu Yên cảm thấy tên vệ sĩ lần này thật quá quắc, cô hét lên trong tức giận, âm thanh kéo dài ra: "Williammmmm"
William lạnh nhạt đáp: "Tôi nghe thấy rồi."
"Aaaaaaaaaa..."
"Cô cứ hét to như vậy chỉ khan cổ họng thôi, ba cô không nghe thấy đâu."
Nuốt giận, cô im lặng mà ăn sáng. Nhìn thấy sợi dây chuyền của Vu Yên, William hỏi: "Mặt dây chuyền của cô hơi đặc biệt nhỉ!"
Vu Yên lườm anh ta rồi cũng nói: "Là của mẹ tôi thiết kế, vốn dĩ có cả hoa tai nữa. Nhưng lại bị mất một chiếc rồi."
William không hỏi thêm nhưng Vu Yên lại nói tiếp: "Tôi phải tìm cho ra chiếc hoa tai đó."
"Chiếc hoa tai nhỏ vậy, lại đánh mất, cô tìm đâu cho ra?"
"Không phải là đánh mất."
Tất nhiên những lời nói nửa vời này sẽ khơi gợi sự tò mò cho người khác, nhưng William thì không như vậy, anh không hỏi gì nhiều, điều đó khiến Vu Yên rất thích ở anh. Nếu William có hỏi, cô cũng giấu cho riêng mình những nỗi niềm riêng, không thể nói rằng, cô không tìm chiếc hoa tai mà là tìm người qua chiếc hoa tai ấy. Chiếc hoa tai ấy bị ân nhân cứu mạng của cô không biết có biến thái hay không mà lại lấy đi mất, dù sao cô cũng rất muốn tìm ra người đó.
Hôm nay có buổi trình diễn thời trang của công ty Hàn Cơ, ra mắt bộ sưu tập mới, có rất nhiều đối tác lẫn đối thủ và phóng viên sẽ tham dự.
Còn chưa tới giờ nên ngồi trong phòng làm việc vừa nhấm nháp cà phê vừa lượt qua các kế hoạch của sắp tới. Điện thoại để bàn vang lên hai tiếng, Vu Yên bắt máy. Giọng nói của cô thư ký ở đầu dây bên kia cất lên: "Thưa Giám đốc, có phó Giám đốc của công ty La Diệp xin gặp ạ."
"Đưa vào lịch hẹn đi."
Nói xong lập tức gác máy. Vu Yên lại tiếp tục lật tài liệu, không để ý ánh mắt của tên vệ sĩ kia đang nhìn mình.
Buổi trình diễn sắp bắt đầu, người tham dự cũng đã đến đông đủ, Vu Yên ngồi ở hàng ghế đầu cùng William.
La Thế Hào cũng tham dự, anh ta ngồi ở hàng ghế phía sau, hơi lệch với Vu Yên. Khi vô tình nhìn thấy cô, anh ta biết chắc hôm trước cô tham dự buổi tiệc là vì có thiệp mời, không như Diệp Tư Mễ nói. Nhưng cô ấy hiện tại làm gì, việc đó thì anh không rõ được. Trong suốt buổi trình diễn, ánh mắt của anh chỉ dán lên người Vu Yên. Trong lòng anh trước nay vốn là vẫn luôn có Vu Yên.
Khi buổi trình diễn kết thúc, mọi người cùng nhau chúc tụng Hàn Cơ rồi lũ lượt ra về thì La Thế Hào vẫn ngồi đó. Khi quay người lại, các hàng ghế xung quanh đã không còn nhiều người nên dễ dàng trông thấy người đó đang ngồi tĩnh lặng một mình. Anh ta tiến về phía Vu Yên, mặt đối mặt một lần nữa, với con người tĩnh lặng như tờ này khiến Vu Yên không thể mạnh miệng mở lời. William thức thời ra ngoài tránh mặt.
La Thế Hào nhếch miệng cười như không cười: "Từ ngày gặp lại, chúng ta vẫn chưa có dịp nói chuyện cùng nhau. Mấy năm qua, em ở đâu, sống ổn chứ?"
Những câu hỏi như thế này thật khôi hài, Vu Yên thiết nghĩ, khi gặp lại người yêu cũ, tốt nhất là nên lạnh nhạt mà bước đi, cớ gì phải cố tình gặp mặt để hỏi những câu vô nghĩa như thế này? Khi trả lời xong thì tiếp sau đó chẳng phải là bế tắc và sẽ là sự ngượng ngùng trong im lặng, hà tất phải tự làm khó người khó mình.
Bụng thì nghĩ vậy nhưng miệng thì mỉm cười đáp: "Ơn trời, với tôi mọi thứ đều rất ổn."
"Vậy thì tốt rồi."
Đấy, cố gượng gắng để bây giờ sẽ là chuỗi im lặng không biết phải nói gì. Nhớ đến chuyện cũ, trong lòng Vu Yên chỉ vấy lên sự khinh thường dành cho La Thế Hào. Thôi thì một lần chấm dứt luôn để anh ta không phải phiền phức như vậy. Cô trầm tư một lúc như để tìm ra lời nói thỏa đáng nhất rồi mới lên tiếng.
"La Thế Hào, tính của tôi anh cũng biết, tôi không thích những cuộc trò chuyện khách sáo, vừa hay chúng ta lại không có gì để nói, vậy nên..."
"Chúng ta có chuyện để nói." La Thế Hào ngắt lời. Vu Yên hơi bất ngờ, có chuyện để nói sao? Người bỏ rơi tôi là anh, người phản bội tôi cũng là anh, bắt tôi phải nói gì với anh, còn anh, anh có chuyện gì muốn nói chứ?
Vu Yên cười lạnh một tiếng: "Có sao? Vậy anh nói xem, chuyện giữa chúng ta đấy."
La Thế Hào tiến đến gần trong gang tấc: "Vu Yên, ở buổi tiệc, em nói anh đến như vậy, còn em, em thì sao? Em phản bội anh, gieo cho anh nỗi đau tận trong tim, rồi sau đó biến mất không một tin tức, bây giờ xuất hiện liền nói anh đến mức như vậy?"
Anh nói tôi phản bội? Thật khôi hài! Là ai phản bội ai đây?
Vu Yên ngẩng lên nhìn gương mặt lạnh như băng của người đàn ông mình từng yêu, nhìn thấy trong ánh mắt ấy là sự oán hận, cô lại thắc mắc tột độ.
"Là ai bức tôi đến mức phải chạy trốn sang tận Lạc Xuyên? Anh lại nói là tôi phản bội? La Thế Hào, anh có biết tôi hận anh đến mức nào không? Nhưng lòng căm thù đã không còn nữa rồi, sở dĩ nó không còn, là bởi, tôi đã nhìn thấu con người anh rồi."
La Thế Hào như cứng đờ người, tim nhoi nhói, khi Vu Yên đi ngang qua định bỏ về, La Thế Hào nắm lấy cổ tay của cô, nắm tay siết thật chặt khiến cô không thể thoát khỏi nó.
Giọng nói khàn đặc của anh ta cất lên: "Vu Yên, em nói như vậy là sao chứ?"
William ở ngoài cửa đã nghe và thấy hết thảy những gì xảy ra, thấy tình hình hiện giờ không ổn, anh bước vào vỗ vai La Thế Hào: "La tiên sinh, anh nên buông tay cô ấy ra trước khi tôi nỗi nóng."
La Thế Hào đương nhiên không nghe: "Chuyện riêng của chúng tôi, phiền anh không xen vào."
"Chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi, thật ngại quá." Dứt lời, William gạt tay La Thế Hào ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Vu Yên tiêu sái bước đi trước mặt.
