Chương
Cài đặt

Chương 4

Đến khi Thẩm Ngôn Vân tỉnh lại, y đã được đưa về trúc xá của Hòa Nhã Phong. Đầu đau như búa bổ, những ký ức của nguyên chủ liên tục nhồi nhét không ngừng khiến y không có khả năng tiếp nhận. Tất cả đều mờ nhòe không rõ ràng.

Bên cạnh vang lên tiếng nói quen thuộc:

"Sư tôn! Người...người không sao chứ?"

Thẩm Ngôn Vân giật mình quay người qua, ngồi bên cạnh y là Sở Trường Cung đang dùng ánh ánh mắt lo lắng nhìn y. Thẩm Ngôn Vân mờ mịt hỏi:

"Sao ngươi lại ở đây?"

Sở Trường Cung giải thích:

"Là Ngũ sư thúc đưa người về, lúc đi vô tình gặp con nên bảo con vào trông chừng người. Sư tôn người đã ngủ hai ngày hai đêm rồi đó ạ."

Trong lòng lộp bộp, Thẩm Ngôn Vân vội vã túm tay áo hắn, hỏi:

"Mau, mau đưa ta đến nhà giam Lâm Tiên Đỉnh."

*****

Tiêu Dạ Nguyên cùng Lãnh Thiên Phong đang cầm kiếm đứng trước lồng giam hai yêu thú. Hai con lang này có hình thể to gấp đôi một con lang trưởng thành, một con có bộ lông đen, con còn lại có bộ lông trắng xóa.

Hắc lang liên tục gầm gừ, phòng bị nhìn hai người trước mặt. Bạch lang thì khác, nó cứ nôn nóng hướng ánh mắt ra phía ngoài như đang chờ đợi điều gì đó. Bốn cái chân của hai con vật đều bị xích lại.

Lãnh Thiên Phong nắm chặt thanh kiếm, tích tụ linh lực, quay sang nhìn Tiêu Dạ Nguyên nói ngắn gọn:

"Thả chúng ra."

Tiêu Dạ Nguyên vẫn đứng im, hắn nói:

"Nhị đệ, hai con yêu vật này đang trong thời kỳ điên cuồng, chẳng biết sẽ làm ra việc gì, chỉ ta với đệ vẫn khó chế ngự chúng! vẫn là chờ thêm người đến đi."

Lãnh Thiên Phong bỏ ngoài tai lời khuyên nhủ của hắn, tự mình bước đến gần lồng giam, đang định phá bỏ cấm chế thì bị ngăn lại. Tiêu Dạ Nguyên nhìn hai con lang trong lồng, trách:

"Bình tĩnh đi! Đừng hành động dại dột!"

Lãnh Thiên Phong hầm hừ khó chịu, mũi kiếm cắm thẳng vào đất tỏ vẻ hắn không còn bao nhiêu kiên nhẫn. Đúng lúc này hai con lang bỗng làm ra dị động.

Bạch lang dựng lông tru lên từng hồi, Hắc lang ra sức cào cửa lồng sắt. Cả hai con vật đều nhìn chằm chằm một phía. Linh khí xung quanh hai con lang dao động mãnh liệt. Tiêu Dạ Nguyên lùi ra đằng sau, như bị kinh hách kêu lên:

"Đây, chuyện này là như thế nào?"

Lãnh Thiên Phong cảm thấy không ổn, đang muốn rút kiếm lên xông vào chém giết thì đã nghe thấy giọng nói của Thẩm Ngôn Vân:

"Khoan đã!!!"

Hắn dừng tay lại, ngoái đầu ra nhìn, nghi hoặc:

"Sư đệ?"

Tiêu Dạ Nguyên ngạc nhiên nhìn ra, Thẩm Ngôn Vân đang ngự kiếm cùng Sở Trường Cung lao nhanh đến. Hai con lang đang gầm rú bất chợt trở nên im lặng, chúng dõi mắt nhìn người đang bước vào, từ kinh ngạc chuyển sang vui sướng, cả hai con đều xông tới muốn thoát ra khỏi lồng, xích sắt va chạm vào nhau vang lên từng tiếng, cái đuôi đằng sau vẫy vẫy liên tục, hai con mắt mở to nhìn chằm chằm y.

Thẩm Ngôn Vân không hiểu sao mình lại gấp gáp như vậy, nhưng nhìn hai con sói to lớn trong lồng, trái tim cứ nảy lên, tâm tình vui buồn lẫn lộn như gặp lại cố nhân.

Y không hiểu, y chưa bao giờ gặp chúng. Nhưng nhìn ánh tha thiết của mỗi con lại như có cảm tưởng đã quen nhau từ lâu lắm rồi.

Thẩm Ngôn Vân hồi thần, ngăn xúc động trong lòng đang muốn trào ra ngoài. Y bước đến hành lễ:

"Chưởng môn sư huynh, nhị sư huynh! Là Ngôn Vân nhất thời nóng nảy nên có chút thất lễ!"

Sở Trường Cung đứng đằng sau cũng bắt chước hành lễ theo.

Tiêu Dạ Nguyên nở nụ cười ấm áp:

"Không sao đâu! Đệ còn chưa nghỉ khỏe đã đến đây làm gì?"

Thẩm Ngôn Vân quay qua nhìn hai con lang, nói:

"Sư huynh! Ta...muốn vào lồng giam..."

"Không được!"

Tiêu Dạ Nguyên chưa trả lời, Lãnh Thiên Phong đã lớn tiếng cắt ngang.

Thẩm Ngôn Vân muốn giải thích:

"Nhị huynh à! Ta là muốn thử thuần phục nó..."

"Vậy càng không được!" Vẻ mặt Lãnh Thiên Phong trở nên nghiêm nghị "Hai con Hắc lang Bạch lang này không phải là hai con lang bình thường, là Vương của bầy lang, bản tính càng hoang dã khó thuần, một cú tấn công cũng đủ làm tổn thương một tu sĩ Nguyên Anh. Ngay cả ta còn khó chế ngự được chúng huống chi là đệ!"

Tiêu Dạ Nguyên cũng tán thành:

"Nhị đệ nói đúng! Đệ ít khi ra ngoài, kinh nghiệm chiến đấu không có, nếu xảy ra chuyện thì càng nguy hiểm!"

Thẩm Ngôn Vân sốt sắng:

"Sư huynh! Ánh mắt của bọn chúng nhìn ta rất quen thuộc, ta đã từng gặp hai con lang này. Ta tin ta có thể thuần phục được nó!"

Tiêu Dạ Nguyên chần chừ:

"Nhưng mà..."

"Ta tin sư tôn!" Sở Trường Cung lên tiếng "Ta tin người sẽ làm được! Nếu người gặp nguy hiểm ta sẽ ngay lập tức xông vào cứu người!"

Thẩm Ngôn Vân quay lại nhìn Sở Trường Cung cảm kích rồi quay sang năn nỉ Tiêu Dạ Nguyên, cố gắng thuyết phục Lãnh Thiên Phong.

"Tin đệ đi, đệ thực sự có thể làm được mà! Chẳng lẽ các huynh không tin ta sao?"

"Đại sư huynh, huynh nhìn xem, ánh mắt của nó nhìn ta trông rất đáng thương..."

"Nhị sư huynh, ta đã là tu vi Kim Đan thượng kì rồi, sẽ tự bảo vệ được mình mà."

"Đại sư huynh, huynh xem, đồ đệ của ta cũng tin ta nha"

Rốt cuộc Tiêu Dạ Nguyên cũng mềm lòng:

"Thôi được rồi, đệ vào thì nhớ cẩn thận, thấy có gì dị thường thì hãy nhanh chóng chạy ra ngoài."

Lãnh Thiên Phong 'hừ' một tiếng, quay mặt ra ngoài:

"Nếu có nguy hiểm thì kêu to lên!" Ta sẽ lập tức xông vào.

Thẩm Ngôn Vân vui mừng cảm ơn các sư huynh. Y từ từ tiến lại gần lồng giam, hít vào một hơi, nhìn hai con lang cực lớn ở bên trong.

Y tin chúng nó sẽ không tấn công y, đây là một niềm tin in vào trong xương máu, thúc giục y đến gần bọn chúng.

Tiêu Dạ Nguyên đứng ở ngoài vận chuyển linh lực điều khiển cơ quan làm cho cánh cửa sắt nặng nề mở ra.

Thẩm Ngôn Vân bước vào. Tất cả đều dõi theo từng hành động của y.

Y ngước mặt lên nhìn hai con lang to lớn đang bị xích sắt cầm chân. Trong lòng có chút trầm trồ, cả đời y chưa bao giờ gặp con lang nào lớn như vậy.

Bạch lang chăm chú nhìn y, trong mắt đong đầy một tình cảm yêu thương không phân rõ, có lúc như trưởng bối đang nhìn hậu bối nhà mình lớn lên, lúc lại mang theo kính trọng như tôi tớ trung thành với chủ nhân. Hắc lang thì nằm xuống, cái đuôi liên tục ngoe nguẩy như muốn tạo cho y cảm giác an toàn.

Trong lòng có chút hồi hộp, Thẩm Ngôn Vân nhẹ nhàng đến gần với Hắc lang. Y căng thẳng đưa tay ra, mắt nhắm nghiền, lần theo hơi thở nặng nề của nó mà duỗi tay đến. Chưa chờ cho tay y chạm vào, Hắc lang đã tự đứng dậy, nâng đầu lên cọ cọ vào tay y.

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại dưới tay, Thẩm Ngôn Vân khó tin mở to mắt, vừa lúc Hắc lang cũng ngẩng đầu lên nhìn y. Trong mắt đều là vui vẻ, nó thè lưỡi liếm lên tay y.

Thẩm Ngôn Vân không còn căng thẳng, như có thêm tự tin, đưa tay lên chạm vào đầu Bạch lang. Quả nhiên, Bạch lang cũng ngoan ngoãn cho y sờ. Đến lúc này như tâm linh tương thông, trong lòng y đều hiểu được sự vui sướng của tụi nó.

Về phía ba người kia, Tiêu Dạ Nguyên cũng đã vào trong, Lãnh Thiên Phong thì đứng tựa vào cửa lồng, khuôn mặt như bị kinh ngạc quá độ. Sở Trường Cung vẫn rụt rè đứng bên ngoài.

Tiêu Dạ Nguyên đi đến bên cạnh nhìn Thẩm Ngôn Vân đang vui sướng vuốt ve hai con lang. Hắc lang lật người nằm ngửa, hai chân trước co lại tỏ vẻ đáng yêu, Thẩm Ngôn Vân càng vuốt càng hăng, sớm đã vứt vị chưởng môn kia lên mây trời. Còn Bạch lang thì khác, nó nhìn hắn chằm chằm, gầm gừ trong miệng, nhếch mép lộ ra răng nanh, tỏ vẻ đề phòng với hắn.

Tiêu Dạ Nguyên không quan tâm đến dáng vẻ chực chờ muốn ăn tươi nuốt sống của Bạch lang với mình. Hắn đến gần Thẩm Ngôn Vân, hắng giọng:

"Chơi vui nhỉ ?"

Lúc này Thẩm Ngôn Vân mới nhận ra sự có mặt của Tiêu Dạ Nguyên. Y vội đứng dậy, khẽ kêu lên:

"Chưởng môn sư huynh."

Tiêu Dạ Nguyên gật đầu, hơi nghiêng đầu nhìn hai con lang đằng sau, lúc này mới hỏi:

"Nhìn dáng vẻ của tụi nó trông như rất thân thiết với đệ, đệ từng gặp qua qua hai con yêu này à?"

Kể ra cũng lạ, hai con lang này bị các tiền bối làm phép nhốt lại tính ra cũng đã ngót nghét hơn ba trăm năm, lúc đó Thẩm Ngôn Vân còn chưa ra đời, hơn nữa sau khi nhập môn với tính cách của y sẽ không tự ý lần mò đi đến nơi này. Hai con lang này có tự tôn rất cao, cũng không dễ dàng thân thiết với bất kỳ ai, ngay cả trưởng lão già nhất có nhiều hiểu biết nhất trong tông cũng thất bại trong việc thuần phục nó thì việc hai con yêu này đồng ý cho Thẩm Ngôn Vân chạm vào đã là một việc kinh hãi.

Thẩm Ngôn Vân càng trở nên lúng túng, y trả lời:

"Ta chưa từng gặp qua hai con lang này. Nhưng không biết tại sao khi nhìn chúng ta cảm thấy rất thân quen! Sư huynh, có thể hay không đừng giết nó?"

Lãnh Thiên Phong cũng bước vào, nhìn y lên tiếng:

"Sư đệ, huynh biết chúng nó không tấn công đệ nhưng không đồng nghĩa với việc sẽ không tấn công người khác. Nếu như có một ngày chúng nó hóa điên thoát ra khỏi đây thì hậu quả sẽ là thế nào? Đệ có tưởng tượng ra không?"

"Sẽ không!" Thẩm Ngôn Vân chắc nịch "Ta tin Hắc lang và Bạch lang sẽ không như vậy!"

Hắc Bạch nhị lang nghe hiểu lời y, cả hai cùng kêu lên một tiếng.

Thẩm Ngôn Vân quay qua nhìn Lãnh Thiên Phong:

"Nhị sư huynh à, chúng nó rất thích huynh đó!"

Hắc lang cùng Bạch lang đều tỏ vẻ chúng nó rất khó chịu với cái tên mặt liệt đó.

Lãnh Thiên Phong 'hừ' lạnh.

Tiêu Dạ Nguyên lúc này mới lên tiếng:

"Việc này ta không làm chủ được, để ngày mai họp mặt tất cả Tiên Quân và trưởng lão lại để xem ý kiến của mọi người thế nào đã."

Thẩm Ngôn Vân còn muốn nói gì đó, Lãnh Thiên Phong đã nhìn sang Sở Trường Cung ra lệnh:

"Đưa sư tôn của ngươi về đi."

Thẩm Ngôn Vân biết phản đối không có tác dụng, liền quay người ôm Hắc lang và Bạch lang thủ thỉ gì đó mới cam lòng để đồ đệ đưa về.

Về đến trúc xá, vẻ mặt của y vẫn còn chán nản. Sở Trường Cung an ủi:

"Sư tôn đừng buồn! Rồi mọi chuyện sẽ đúng theo ý muốn của người thôi mà."

Thẩm Ngôn Vân gật đầu cho có lệ, nhớ đến ánh mắt thất vọng của hai con lang khi y rời đi làm lòng y bứt rứt khó chịu. Bỗng dưng sựt nhớ ra cái gì đó, y vội vã kéo tay Sở Trường Cung đi vào phòng.

Sở Trường Cung nhìn đến bàn tay trắng nõn của y đang nắm tay mình, trái tim đập thình thịch.

Từ nhỏ đến bây giờ hắn chưa được nắm tay ai đâu, sư tôn là người đầu tiên cầm tay hắn.

Thẩm Ngôn Vân vừa vào phòng đã lục lọi, cầm lấy ba quyển sách mình đã để riêng ra, quay lại liền nhìn thấy Sở Trường Cung đang đỏ mặt.

Sao vậy nhỉ?

Y đưa cho hắn ba quyển sách, Sở Trường Cung liền cung kính đón nhận. Vừa mở ra xem, hắn liền kinh ngạc.

Đây là bộ công pháp đặc biệt dành riêng cho đệ tử thân truyền. Thân là sư tôn, nguyên chủ đã sớm phải đưa cho Sở Trường Cung từ lâu, nhưng hôm bữa y lại tình cờ tìm thấy.

Thẩm Ngôn Vân ngại ngùng sờ mũi:

"Cái này đáng lẽ nên đưa cho ngươi lâu rồi mà ta quên mất, bây giờ ngươi cầm về mà học, cái gì không hiểu thì hỏi ta."

Sở Trường Cung sung sướng liên tục cảm tạ y, vội vã ôm sách về phòng.

Còn lại một mình, Thẩm Ngôn Vân nằm dài trên giường, trằn trọc suy nghĩ về chuyện ngày hôm nay.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.