Chương
Cài đặt

Chương 3

Thẩm Ngôn Vân lục lọi trong trí nhớ tìm ra thân phận của thiếu niên trước mặt này. Nhưng không biết có phải cú ngã vừa rồi để lại dư chấn hay không, đầu óc của y cứ loạn tùng phèo, chẳng thể nhớ ra một việc gì.

Thiếu niên cẩn thận bước đến gần Thẩm Ngôn Vân, quan sát thương thế trên người y, ngập ngừng nói:

"Sư tôn! Hay trước tiên là...để con xem vết thương của người nhé?"

Thẩm Ngôn Vân hàm hồ ậm ừ vài câu. Thiếu niên liền ngồi xuống, cẩn thận nhìn một lượt, lắc đầu nói :

"Thương nặng quá, đệ tử lại không đem theo cái gì để băng bó. Sư tôn, đêm thế này không đưa người về phòng người được, hay để con cõng người về phòng con nhé?"

Thẩm Ngôn Vân nghĩ đến tình cảnh phải 'ngủ ngoài trời' của mình liền gật đầu lia lịa làm cho vết thương trên trán chảy máu, giọt máu chảy ròng ròng qua mắt rồi xuống cằm khiến y phải nhắm mắt lại. Thiếu niên nhìn thấy , suy nghĩ một lúc liền xé áo mình ra, lau cho y rồi xoay người, từ từ đưa y lên lưng mình.

Nhìn đến cái áo không còn lành lặn của thiếu niên, thân hình còn thấp hơn mình cả một cái đầu vậy mà lại chật vật cõng mình như thế, Thẩm Ngôn Vân cảm thấy xúc động.

Y nở nụ cười hỏi:

"Ngươi tên là gì?"

Thiếu niên quay mặt qua, khóe mắt liếc thấy nụ cười của y, thân thể hơi run lên rồi bình tĩnh đáp:

"Chắc sư tôn không nhớ, đệ tử là Sở Trường Cung, mới bái nhập vào môn hai năm trước ạ!"

Sở Trường Cung? sao nghe quen vậy?

Nụ cười trên mặt chợt cứng đờ.

À, rốt cuộc cũng nhớ.

Sở Trường Cung trong nguyên tác cũng nằm trong hậu cung của Cố Lăng Bạch. Là đệ tử thân truyền duy nhất của Thẩm Ngôn Vân nhưng lại thường xuyên bị khinh thường. Ngay cả sư tôn là Thẩm Ngôn Vân cũng lạnh nhạt nên bị mọi người xa cách, tính tình của hắn lại hiền lành như cục đất nên hay bị bắt nạt, chịu đủ khổ nhục.

Nhưng Cố Lăng Bạch thì khác, y dịu dàng với tất cả mọi người tự nhiên cũng sẽ đối xử ôn nhu với Sở Trường Cung, thấy hắn đáng thương liền đem mọi thứ tốt nhất cho hắn, an ủi xoa dịu khi hắn buồn, bảo vệ bênh vực hắn trước mọi người.

Sở Trường Cung tất nhiên cảm động, lâu dần đem lòng yêu say đắm Cố Lăng Bạch. Vì muốn mình mạnh lên để có thể xứng với y, không ngại vất vả ngày đêm tu luyện cực khổ, cuối cùng trở thành Kiếm tu vang danh thiên hạ.

Còn bây giờ, Sở Trường Cung vẫn chỉ là một tiểu đồ đệ bình thường hay bị bắt nạt. Thẩm Ngôn Vân nhẩm tính, lần đầu tiên hai người gặp nhau là sau một trận tỷ thí giữa các đệ tử trong tông, Sở Trường Cung thua đến thảm hại. Trong đêm ngồi một mình ủ rũ thì Cố Lăng Bạch tựa thần tiên giáng trần bước đến an ủi làm hắn rung động.

Nhẩm ra còn tận 4 tháng nữa.

Mải suy tính, Thẩm Ngôn Vân được cõng đến phòng đệ tử từ lúc nào không biết. Đến lúc được đặt ngồi trên giường mới sực tỉnh. Sở Trường Cung đã đi lục lọi tìm thuốc.

Thẩm Ngôn Vân quan sát căn phòng của hắn, nhỏ hơn phòng y rất nhiều, đồ đạc cũng chẳng có bao nhiêu, quần áo thì cũ rích. Thẩm Ngôn Vân cảm thấy hơi chút mặc cảm tội lỗi.

Tính cách của nguyên chủ ra sao y cũng đoán được đại khái. Đừng nói đến chăm sóc quan tâm đồ đệ, ngay cả việc mình có một đồ đệ có khi còn quên mất. Suốt ngày ru rú trong phòng không màn thế sự.

Sở Trường Cung chăm chú băng bó bôi thuốc, thấy không khí hơi ngột ngạt, Thẩm Ngôn Vân mới hỏi hắn:

"Đêm khuya thế này ngươi xuống núi làm gì?"

Sở Trường Cung ngoan ngoãn đáp:

"Hôm nay đến phiên đệ tử trực đêm, tình cờ nghe thấy có tiếng động mạnh dưới đó nên xuống xem thử thì gặp người..."

Thẩm Ngôn Vân thấy khuỷu tay nhói đau liền buột miệng 'sít' một tiếng. Sở Trường Cung hơi hốt hoảng:

"Có phải đệ tử làm người đau không? con xin lỗi, để con nhẹ nhàng hơn."

Thẩm Ngôn Vân xua tay:

"Không sao, không sao! Tại ta chịu đau kém thôi" rồi làm như tình cờ hỏi tiếp "Mấy năm nay ngươi...sống có tốt không?"

Sở Trường Cung hơi ngưng lại rồi mỉm cười trả lời:

"Con sống tốt lắm, các sư huynh rất quan tâm con, cảm ơn sư tôn quan tâm!"

Sống tốt? Vậy mà tốt sao?

Là đệ tử thân truyền mà phải ở chung với các đệ tử khác, đã thế còn bị người ta bắt nạt, khi dễ. Vậy mà hắn còn nói tốt.

Băng bó xong xuôi, Sở Trường Cung đứng dậy, đỡ y nằm xuống, nói:

"Sư tôn mệt rồi, người cứ ngủ trước đi. Ta còn phải đi tuần thêm một canh nữa mới về được! Có gì không thoải mái người cứ truyền âm cho ta."

Thẩm Ngôn Vân đã buồn ngủ đến sắp không thể mở nổi mắt, ậm ừ gật đầu rồi lâm vào giấc ngủ.

Kì thật tu sĩ trên Kim Đan không cần phải ngủ, nhưng Thẩm Ngôn Vân là một người đến từ hiện đại, giờ giấc nề nếp vốn đã quen nên không mấy quan tâm đến những vấn đề như thế này.

*****

Ngủ đủ giấc, sáng tỉnh dậy Thẩm Ngôn Vân liền cảm thấy sảng khoái. Vết thương trên người đã được linh lực chữa khỏi đến mấy phần, không còn cảm giác đau nhức như hôm qua.

Liếc mắt liền nhìn thấy Sở Trường Cung đang co ro nằm dưới đất, tâm tình sảng khoái liền biến mất.

Thẩm Ngôn Vân thở dài, cũng không biết nên nói gì.

"Thằng bé ngốc!"

*****

Đến khi Sở Trường Cung tỉnh dậy, Thẩm Ngôn Vân đã sớm rời khỏi.

Hắn vội vã bật dậy, làm cho cái áo trên người trượt xuống. Sở Trường Cung cầm áo lên, ngốc lăng.

Cái áo này này là của sư tôn.

Có lẽ là thấy hắn lạnh nên đắp cho hắn. Trên đó vẫn còn vương vấn mùi hương của y.

Bên trong còn có một đạo bùa truyền âm.

Sở Trường Cung bóp nát lá bùa. Giọng nói của Thẩm Ngôn Vân từ bên trong truyền ra, vang vọng khắp phòng:

"Tỉnh dậy rồi thì đến tìm ta... còn cái áo kia...ngươi muốn thì giữ lại!"

*****

Thẩm Ngôn Vân ngồi trong trúc xá hóng mát. Chỉ một lát sau đã thấy Sở Trường Cung đi đến.

Hắn cung kính hành lễ:

"Đệ tử Sở Trường Cung bái kiến sư tôn!"

Thẩm Ngôn Vân 'ừm' một tiếng. Chỉ cái ghế bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.

Sở Trường Cung do dự:

"Sư tôn! Đệ tử...."

Thẩm Ngôn Vân trừng mắt nhìn hắn, bảo ngồi thì ngồi đi, còn đứng đó làm gì ?

Sau khi hắn ngồi xuống, y mới ho nhẹ, sắp xếp câu từ rồi mới nói:

"Ngươi là đệ tử thân truyền của ta, không thể ở chung với các đệ tử khác mãi được. Từ mai ngươi dọn vào trúc xá này đi."

Sở Trường Cung sửng sốt, hai mắt long lanh ngước nhìn, lắp bắp hỏi lại:

"Sư...sư tôn đồng ý cho ta dọn vào đây ư?"

"Ta chợt nhận ra bấy lâu nay ta bỏ bê ngươi, là ta có lỗi, từ nay ngươi dọn vào đây ta sẽ quan tâm ngươi nhiều hơn!"

Ít ra cũng phải ra dáng người thầy một chút.

Sở Trường Cung cảm thấy cực kỳ vui sướng. Sau khi đã ra khỏi trúc xá rồi cảm giác vẫn lâng lâng như ở trên mây. Hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt nghi hoặc xung quanh của các đệ tử khác.

*****

Thẩm Ngôn Vân đang nhàn nhã lựa quyển công pháp để đưa cho Sở Trường Cung thì ngũ sư đệ Chu Thần Vũ tới, chưa thấy người mà đã nghe tiếng:

"Sư huynh! Ta vào đấy nhá!!!"

Tiếng của hắn vang dội khắp nơi. Thân hình cao hai mét của hắn xuất hiện. Thẩm Ngôn Vân đau đầu chào hỏi:

"Ngũ sư đệ sáng khỏe! Qua đây chắc lại có việc gì quan trọng?"

Chu Thần Vũ kéo tay y đứng dậy, lôi ra ngoài:

"Chưởng môn sư huynh lại cho họp mặt nữa rồi nên ta mới đến đón ngươi cùng đi! Nhanh lên, có chuyện vui đấy."

Chuyện vui? Là chuyện gì mà bắt tất cả tiên quân đến họp?

Thẩm Ngôn Vân cảm thấy nghi ngờ. Nhưng chưa kịp hỏi đã bị đẩy lên kiếm, Chu Thần Vũ vội vã ngự kiếm bay đến Lâm Tiên Đỉnh.

*****

Trong đại điện Lâm Tiên Đỉnh.

Thẩm Ngôn Vân vừa bước xuống khỏi thân kiếm liền bị bốn cặp mắt nhìn chằm chằm làm cho lông tơ dựng đứng.

Y chậm rì rì bước đến, chắp tay hành lễ:

"Ngôn Vân bái kiến chưởng môn sư huynh!"

Tiêu Dạ Nguyên gật đầu, không giấu được vẻ vui sướng trong mắt, đưa tay xoa đầu y, thở dài:

"Đây có thể coi là lần thứ hai đệ chịu hành lễ với ta sau khi ta lên làm chưởng môn đấy!"

Nhị sư huynh Lãnh Thiên Phong ở bên cạnh 'hừ' một tiếng.

Thẩm Ngôn Vân bị sư huynh chưởng môn vò đến tóc rối xù cũng không biết, trong đầu xẹt qua vài ký ức nhỏ khiến y bần thần.

Tứ sư đệ Lưu Túc ở bên cạnh phe phẩy quạt, như hồi ức lại mà nói:

"Nhớ lúc đệ lần đầu bái nhập lên Lâm Tiên Sơn, lúc gặp nhau, tam sư huynh còn bé hơn đệ nữa, lầm lì ít nói, ai đến gần cũng xù lông, gặp ta cũng không thèm nhìn, àiiii......"

Thẩm Ngôn Vân trả lời nhẹ nhàng:

"Từ giờ sẽ không vậy nữa."

Lưu Túc gấp quạt lại, chọt chọt người y:

"Quân tử nhất ngôn nha!"

Lãnh Thiên Phong ở bên cạnh lại 'hừ' một tiếng.

Mộc Niệm Từ ở đâu chui ra, giang hai tay nhào vào ôm cứng Thẩm Ngôn Vân :

"Tam sư huynh! Lâu rồi không gặp!"

Thẩm Ngôn Vân:"..." hình như mới gặp hôm qua.

Lần này Lãnh Thiên Phong trực tiếp động thủ kéo gã ra.

Tiêu Dạ Nguyên nắm tay đặt trên miệng ho nhẹ một tiếng, tất cả mới bắt đầu an ổn. Hắn nói:

"Hôm nay ta muốn họp các đệ ở đây là có một việc quan trọng. Như các đệ đã biết, từ lâu trong phái ta có giam giữ hai con yêu vật là Hắc lang và Bạch Lang. Từ hơn mấy năm nay, bọn chúng vốn dĩ rất yên phận, nhưng ngày hôm qua..." Sắc mặt của hắn trở nên nghiêm trọng "Hắc lang liên tục vận linh lực muốn xông ra ngoài, Bạch lang thì tru lên thảm thiết. Hôm qua ta đã gia cố cửa giam, thậm chí dùng cả Huyền thiết sắt nhưng linh lực của hai con vật này sắp khôi phục hoàn toàn, không bao lâu nó sẽ phá cửa chạy ra ngoài!"

Lãnh Thiên Phong lúc này mới lên tiếng:

"Nên vì thế huynh muốn chúng ta hợp lực lại giết hai con lang đó?"

Tiêu Dạ Nguyên gật đầu rồi lại lắc đầu:

"Nếu không phải vạn bất đắc dĩ chúng ta không nên giết chúng, suy cho cùng chúng nó cũng có chút địa vị ở Yêu giới."

Lưu Túc tỏ vẻ khinh thường:

"Địa vị gì chứ, chỉ là hai con yêu vật bị vứt bỏ thôi!"

Chu Thần Vũ đứng bên cạnh huých Thẩm Ngôn Vân, nháy mắt ra hiệu, kéo y ra khỏi điện, nói lớn:

"Các sư huynh. Thẩm sư huynh cảm thấy hơi mệt mỏi nên ta đưa huynh ấy về trước đây!" Nói xong liền đẩy y lên kiếm phóng vụt đi.

Lãnh Thiên Phong lại 'hừ' lớn:

"Mệt mỏi gì? Tên họ Chu ấy muốn kéo theo người đi chơi cùng thì có!"

Tiêu Dạ Nguyên chỉ biết lắc đầu.

Sau khi bay ra khỏi đỉnh,Chu Thần Vũ ghé qua tai Thẩm Ngôn Vân thì thầm bảo:

"Tam sư huynh! Huynh có muốn đi xem hai con thú đó không?"

"Nhưng mà..."

"Yên tâm đi! Chúng ta chỉ ghé vào xem tí thôi, không nghịch ngợm gì cả là được!"

Thẩm Ngôn Vân bị hắn dụ dỗ một lát, kìm lòng không được liền đồng ý.

Chu Thần Vũ điều khiển kiếm bay ra đằng sau Lâm Tiên Đỉnh - nơi giam giữ yêu thú.

Vừa đến gần đã nghe thấy tiếng tru thê lương của Bạch Lang cùng tiếng gầm gừ của Hắc lang. Thẩm Ngôn Vân không hiểu sao cảm thấy hồi hộp , trái tim y đập thình thịch.

Hai con lang như cảm nhận được cái gì đó, cùng nhau kêu lên dữ dội, nôn nóng tru lên từng hồi. Thẩm Ngôn Vân run rẩy, trái tim như bị bóp chặt, càng đập mạnh mẽ. Hai mắt hoa lên, mất đi ý thức.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.