Chương
Cài đặt

Chương 2

Lâm Tiên Sơn phái có sáu ngọn núi, mỗi núi ngự một phong, mỗi phong có một vị tiên quân. Trong đó, Lâm Tiên Đỉnh là nơi cao nhất, vừa là nơi ở của tông chủ, vừa là nơi họp mặt khi cần thiết.

Thẩm Ngôn Vân và Chu Thần Vũ vừa đáp xuống, đã có bốn nam nhân ra tiếp đón.

Nam nhân thứ nhất mặt mũi ôn hòa, ý cười như gió xuân, làm cho người ta cảm thấy thoải mái, thân thiện. Người kế bên thì có khuôn mặt lạnh tanh, đôi mắt sắc bén, trông cực kỳ nghiêm khắc. Người thứ ba vẻ mặt cực kỳ anh tuấn, tay cầm quạt phe phẩy ra dáng phong lưu. Vị cuối cùng nhìn mặt cực kỳ bình thản, toàn thân phát ra mùi thuốc, bên hông còn đeo túi nhỏ.

Thẩm Ngôn Vân nhìn sơ qua, dựa theo nguyên tác đoán được thân phận của từng người.

Người đầu tiên là Tiêu Dạ Nguyên, đại sư huynh, tông chủ của Lâm Tiên Sơn phái. Tu vi đã vào Hóa Thần cảnh, bình thường cực kỳ ôn hòa, nhường nhịn, nhưng khi tức giận là có thể san phẳng một dãy núi.

Người thứ hai là Lãnh Thiên Phong, nhị sư huynh, Lãnh tiên quân của Võ Luyện Phong. Cũng là tu sĩ Hóa Thần, khả năng luyện kiếm đã đạt đến mức thượng thừa, luôn xung phong đi đầu trong những trận đánh chiến.

Người cầm quạt là Lưu Túc, đam mê mỹ sắc, hay trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc đánh nhau cũng có thể dùng khả năng tán tỉnh làm đối phương phân tâm. Lưu tiên quân của Hoa Nguyệt Phong, nơi hoan nghênh các thiếu niên hay mơ mộng.

Người cuối cùng là Mộc Niệm Từ của Y Dược Phong, tâm tình bất định, rất ít nói, đam mê bào chế độc dược, tính cách quái đản, là người ít xuất hiện nhất.

Còn Chu Thần Vũ thuộc về Thủy Nguyên Phong, là nơi có nhiều sông nước ao hồ nhất trong phái.

Còn nguyên thân, Thẩm Ngôn Vân là người của Hòa Nhã Phong. Là nơi hỗn hợp đủ loại mặt hàng cầm kì thi họa, nơi thơ ca trù phú, hát hò thánh thót, thiên đường của ca nhạc.

Các nam nhân kia có vẻ đã đứng chờ rất lâu. Tiêu Dạ Nguyên là người đầu tiên nhận ra hai người họ, vừa nhìn thấy Thẩm Ngôn Vân, nét ngạc nhiên liền hiện rõ trên mặt.

Chu Thần Vũ vừa đứng vững đã vội vã xông tới, làm như có chuyện động trời mà hét to:

"Các sư huynh, sư đệ! Hôm nay Tam sư huynh cho phép đệ vào phòng, cười nói với đệ còn chịu ngự kiếm chung nữa."

Hắn vừa dứt lời, tất cả liền ngẩng lên nhìn y, nét mặt ai cũng hiện vẻ cổ quái. Tiêu Dạ Nguyên chần chờ đưa tay ra gọi:

"Sư đệ, lại đây!"

Thẩm Ngôn Vân như đứa trẻ lần đầu tiên ra mắt người thân, trong lòng ngại ngùng nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc bước đến. Tiêu Dạ Nguyên dùng vẻ mặt hiền lành nhất, bảo:

"Sư đệ! Đệ...ừm...có thể gọi ta một tiếng không?"

Thẩm Ngôn Vân không hiểu hắn có ý gì, chỉ gọi một tiếng cũng không có gì to tát, y cẩn thận chọn lọc từ ngữ, nói:

"...chưởng môn sư huynh?"

'Rắc'

Cái bàn bên cạnh bỗng vỡ đôi, Thẩm Ngôn Vân khiếp sợ nhìn Tiêu Dạ Nguyên, hắn vẫn mỉm cười nhưng bàn tay đang nắm cứ run rẩy. Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Thiên Phong cũng xuất hiện vết nứt, xông thẳng đến nắm vai y lắc lắc:

"Sư đệ!!! Đệ có bị đập đầu vào đâu không?"

"...?"

Thẩm Ngôn Vân lắc đầu:

"Đệ không sao cả! Nhị sư huynh làm sao vậy?"

'Rầm'

Lãnh Thiên Phong rút kiếm chém gãy cái ghế.

"...!" Thẩm Ngôn Vân bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Mộc Niệm Từ lừ lừ tiến đến, rút ra mà một xấp bùa giấy ném vào người y, miệng lầm rầm niệm chú:

"Yêu ma quỷ quái phương nào mau trả lại thân xác cho sư huynh ta!"

Thẩm Ngôn Vân chán nản phủi mấy tờ giấy vàng trên người mình xuống, dùng ánh mắt như nhìn tên ngớ ngẩn nhìn Mộc Niệm Từ, kỳ quái nói:

"Mộc sư đệ! Ta không có bị...."

Chưa kịp nói hết đã bị tiếng hét của gã làm giật mình. Mộc Niệm Từ run rẩy chỉ tay thẳng vào mặt y, quát:

"Tên ma quỷ! Chớ dùng khuôn mặt của sư huynh mà quyến rũ ta, ta, ta..."

Mộc Niệm Từ như phát hoảng, lôi từ trong túi ra một cái gốc linh thảo nhỏ nhắn màu tím, nhét thẳng vào miệng.

Lưu Túc ngay lập tức dùng quạt đánh vào tay gã, giật lấy cái thứ quái quỷ đó, nói như mắng:

"Đệ muốn chết à? Đây là Linh Tử Thảo, độc tính cực kỳ cao, ăn vào là chết ngay tức khắc đó!"

Thẩm Ngôn Vân cảm thấy không ổn, lùi lại vài bước đến chỗ Chu Thần Vũ, nhỏ giọng nói:

"Ngũ sư đệ, đệ vẫn nên đưa ta về đi."

Chu Thần Vũ hỏi:

"Sao lại về? Chẳng phải lát nữa..."

Thẩm Ngôn Vân nhìn chưởng môn sư huynh và nhị sư huynh liên tục đập phá đồ đạc, lục sư đệ điên cuồng nhét đọc thảo vào miệng và tứ sư đệ khó khăn ngăn cản. Ngắt lời:

"Vẫn là về đi!" Tình hình hỗn loạn thế này còn hội bàn gì nữa.

*****

Đang lúc ngự kiếm, Thẩm Ngôn Vân quay sang hỏi Chu Thần Vũ:

"Sư đệ! Chẳng lẽ bây giờ ta...trông lạ lắm sao?"

"Đương nhiên!"Chu Thần Vũ trả lời "Huynh lúc nào cũng như người mất hồn! Tính tình còn cổ quái hơn lục sư đệ nữa! Suốt ngày chỉ biết nhốt mình trong phòng tu luyện, chả nói chuyện với ai! Nhưng mà..."

Thẩm Ngôn Vân sốt ruột:

"Sao? Nhưng mà thế nào?"

"Hồi bé huynh dễ thương lắm!" Chu Thần Vũ ngượng ngùng đáp.

Thẩm Ngôn Vân:"..."

Chu Thần Vũ như nhớ lại ký ức cũ, vẻ mặt bắt đầu mơ màng, thao thao bất tuyệt nói về những chuyện lúc còn nhỏ, không chú ý đến Thẩm Ngôn Vân đang chìm trong suy tư.

Theo như lời kể của Chu Thần Vũ thì nguyên chủ khác hoàn toàn với tính cách trong nguyên tác, một người như vậy, sao có thể trở thành đại nhân vật phản diện đại gian đại ác cơ chứ?

Thẩm Ngôn Vân bắt đầu cảm thấy không đúng. Thẩm Ngôn Vân cứ lẩn thẩn cả đoạn đường, đến khi được Chu Thần Vũ thả xuống y vẫn không biết. Vừa vào đến cửa đã bị tiếng hát tru như quỷ khóc sói gào cùng với tiếng đàn thê lương làm cho giật mình, y mới bừng tỉnh.

Thẩm Ngôn Vân quay sang hỏi tiểu đồng bên cạnh:

"Có chuyện gì thế? Ai hát vậy?"

Tiểu đồng khó xử đáp:

"Dạ, Tiên Quân, là các sư huynh đang hát ạ, bình thường cứ đến giờ này là các huynh ấy tụ tập luyện giọng ạ."

Tiếng hát như u hồn lại vang lên, lần này còn khàn giọng hơn lần trước, tiếng sáo réo rắt như đòi mạng hòa quyện với tiếng đàn rầm rì như đứt dây.

Con mẹ nó, ổ văn nghệ yêu âm nhạc gì chứ, rõ ràng là động hát tang có được không?

Thẩm Ngôn Vân đau đầu hỏi tiểu đồng:

"Chẳng lẽ không còn ai hát hay hơn nữa sao?"

Tiểu đồng thật thà đáp:

"Dạ, còn có Cố chân nhân thỉnh thoảng sẽ ra hát cùng, nhưng mấy hôm nay người bận việc nên để các sư huynh hát ạ."

Cố chân nhân?Cố Lăng Bạch?

Thẩm Ngôn Vân suýt nữa thì quên mất nhân vật chính vốn dĩ là người cùng một phong với mình.

Chuyện liên quan đến nhân vật chính y sẽ để ý hơn một chút, hỏi:

"Cố chân nhân bận việc gì sao?"

"Thưa, thân thể y từ trước đến nay vẫn luôn ốm yếu, hôm qua lại bị nhiễm phong hàn nên hiện giờ đang trong phòng chữa bệnh ạ."

Ý nói là bắt y phải nghe cái bản hòa nhạc đám tang này cho đến khi Cố Lăng Bạch khỏi bệnh à?

Thẩm Ngôn Vân bước nhanh vào phòng, đóng chặt cửa.

Điều y bận tâm nhất là cách sử dụng linh lực của thân thể mới này. Theo như nguyên tác thì tu vi của nguyên chủ đã đạt đến Kim Đan thượng kỳ, gần như sắp đột phá Nguyên Anh, trong giới tu chân có thể xem là một đại năng giả. Y vừa xuyên qua, ngay cả niết quyết đơn giản cũng không biết, nếu bị tấn công dù đối phương có là Trúc Cơ cũng dễ dàng đánh chết y.

Thẩm Ngôn Vân vất vả lôi vài bộ công pháp nhập môn cơ bản ra, bày hết lên bàn, ngồi kiên nhẫn xem từng trang rồi thực hành. Đang loay hoay niệm khẩu quyết, khóe mắt chợt liếc thấy một quyển sách nhỏ màu vàng nằm lẫn trong đống hỗn độn.

Y hiếu kỳ cầm quyển sách lên xem, bìa ngoài đã ố vàng gần hết, vừa mở ra trang đầu tiên đã thấy ngay hình vẽ một con hồ ly chín đuôi.

Bỗng nhiên cơn đau đầu kéo đến, Thẩm Ngôn Vân cảm thấy choáng váng, từng đoạn ký ức đứt đoạn kéo đến không liền mạch nhồi nhét vào đầu. Y gục đầu xuống bàn, thở hổn hển, trên trán rịn mồ hôi. Thế nhưng Thẩm Ngôn Vân lại cảm thấy vui sướng.

Khi xuyên qua mà có được ký ức của nguyên chủ mới là tốt nhất.

Thẩm Ngôn Vân dựa theo trí nhớ bắt đầu ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, quả thật y cảm nhận được từng tia linh khí xung quanh mình, điều động linh lực chạy hết tứ chi, đến khi mở mắt ra liền cảm thấy thân thể thoải mái.

Giống như bây giờ thân xác và linh hồn đã hoàn toàn nhập với nhau, y đã toàn quyền sử dụng thân thể này.

Thẩm Ngôn Vân sảng khoái đứng dậy, cả người trở nên nhẹ nhàng phiêu bổng. Y gấp quyển sách kỳ quái kia lại, tạm thời không dám đụng đến. Thẩm Ngôn Vân với tay cầm lấy thanh kiếm treo trên tường, hưng trí bừng bừng chạy ra ngoài.

Y muốn thử ngự kiếm.

Tiểu đồng thấy chạy như bay ra ngoài, trợn tròn mắt nhìn theo, cả người đều cứng đờ.

Chưởng môn dặn nếu thấy Tiên Quân có gì đó không ổn thì phải đi báo ngay, giờ người thế này có nên đi không?

*****

Thẩm Ngôn Vân đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống dưới mà nuốt nước miếng. tay nhẹ truyền linh lực vào kiếm, thân kiếm rung lên rồi rớt xuống. Đến lần thứ tư y mới có thể đứng vững trên kiếm. Nhẹ nhàng điều khiển kiếm bay cao dần lên.

Tâm tình vui sướng không nhịn được bay vòng vèo qua lại.

Không nghĩ đến ngự kiếm lại dễ dàng như vậy, nhất thời cao hứng y lỡ tay động linh lực làm kiếm đi quá nhanh rồi mất khống chế, hơn nữa chưa có kinh nghiệm ngự kiếm bao giờ, y luống cuống tay chân, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm phía trước.

Ván này coi như xong.

Kiếm đâm mạnh vào vách núi.

Thẩm Ngôn Vân liền rớt khỏi kiếm, té lăn từ sườn núi đến chân núi, đầu óc quay cuồng,hoa mắt, trực tiếp ngất tại chỗ.

Đến khi tỉnh lại trời đã dần tối đen. Đầu vẫn còn choáng váng, thân thể đầy vết trầy xước bầm tím , trán bị đập mạnh đến chảy máu, đầu tóc bù xù rối tung, toàn thân chỗ nào cũng đau. Cây kiếm y đem theo đã gãy làm đôi, Thẩm Ngôn Vân cố lết mình đến cái cây gần đó, dựa vào thân cây.

Đúng là dại dột mà.

Cũng may vận khí tốt, lúc ngã tự xuất ra linh lực bảo vệ nên không đến nỗi gãy tay gãy chân, chứ người bình thường mà té lăn lộn như vậy chắc gãy cổ.

Nhìn bầu trời đã xuất hiện ngôi sao, khung cảnh xung quanh đã đen đến không thể nhìn rõ, Thẩm Ngôn Vân thở dài.

Đêm nay phải ngủ ngoài trời thôi, tối thế này còn trông chờ ai đến cứu nữa.

Đang lim dim chuẩn bị đi vào giấc ngủ, chỗ lùm cây chợt phát ra một âm thanh xột xoạt kỳ lạ. Thẩm Ngôn Vân lập tức vực dậy tinh thần, cảnh giác nhìn xung quanh, bàn tay tụ lại linh lực sẵn sàng đánh xuống.

Một thiếu niên tuổi chừng 16, dung mạo non nớt anh tuấn ngời ngời, tay cầm đèn xuất hiện, bốn mắt giao nhau, cả hai đều ngạc nhiên. Nhất là thiếu niên, khuôn hiện vẻ kinh ngạc, tiến đến chỗ Thẩm Ngôn Vân, ngắc ngứ kêu lên:

"Sư tôn! Người...làm sao vậy?"

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.