Chương
Cài đặt

Chương 8

Phòng 101. Khang mở loa nhạc ầm ĩ, ngồi trên giường vừa lắc lư theo nhạc vừa đọc tạp chí.

- Cậu chủ.

- Sao? Không thấy ta đang bận à?

- Chuyện cậu Ba…

- Chết thì thôi, nói nhiều làm gì. Càng bớt đi một tên ngáng đường.

- Dù sao cũng làm anh em trai hơn 20 năm. Cậu chủ nên…

- Đừng có dạy đời ta. Biến!

Phòng 102. Lúc nào cũng vậy, bóng tối bao trùm, sự lặng yên tĩnh mịch, cảm giác rờn rợn.

Phong đang ngồi dưới sàn, dựa tường, một tay đặt lên một tấm ảnh úp xuống đất. Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng tối. Cửa phòng kẹt mở. Quản lý của Chấn Nam lặng lẽ bước vào, cúi đầu:

- Cậu Hai

Không một tiếng đáp lại đúng như Winter nghĩ.

- Có lẽ cậu Hai cũng biết rồi… về cái chết của cậu Ba. Chắc tôi không thể hiểu được cảm giác của cậu lúc này. Ở đây, cậu là người… yêu thương cậu Ba nhất, cũng là người hận cậu Ba nhất. Nhưng tôi biết cậu cũng hiểu, đối với cậu Ba, cậu là người anh mà cậu ấy mãi yêu quý…

Chấn Phong vẫn lặng yên, đôi mắt không rời đi, nét mặt không thay đổi.

- Từ khi quyết định rời khỏi đây, cậu Ba đã viết một bức thư nhờ tôi gửi đến cậu… không phải gửi nếu cậu Ba có thể đi được, mà gửi nếu như… rủi ro xảy ra…

Trên mặt giấy, những nét chữ nghiêng mảnh từ tốn như giọng Nam đang vang lên.

“Em rất nhớ hồi nhỏ khi chúng ta bên nhau. Anh đã bảo vệ, yêu thương và chăm sóc em rất nhiều. Anh nhường áo cho em khi em lạnh, chịu phạt thay khi em mắc lỗi. Anh nhường cho em bất cứ thứ gì em muốn. Kể cả những thứ anh thích hay nâng niu, gìn giữ nhất… Lớn lên, mình vẫn sống chung dưới một mái nhà, nhưng sao em thấy anh dần xa vời. Anh trở nên lạnh lùng và cô đơn, anh mặc kệ tất cả như chẳng có ai tồn tại trên thế gian này. Anh có thể nhẫn tâm với tất cả… ngoại trừ em. Nhưng, em lại khao khát anh có thể tàn nhẫn với em… hay làm bất kể điều gì để em đau khổ… Chỉ cần… anh vẫn coi em là… em trai anh. Xin lỗi anh vì những gì đã qua, vì những thứ em vô tình cướp mất của anh. Nhưng em muốn anh biết rằng, em mãi luôn yêu thương và kính trọng anh. Anh trai! Khi anh đọc bức thư này, có lẽ em đã không còn tồn tại nữa. Em không mong anh sẽ buồn hay nhớ thương em. Em chấp nhận nguy hiểm để để đổi lấy hạnh phúc và bình yên cho cuộc sống của chính em… và để bảo vệ người con gái em yêu. Em không hiểu sao mình lại có thể yêu một người nhiều đến vậy. Em nghe nói rằng hai đứa trẻ sinh đôi có chung nhịp đập của trái tim… Em cũng muốn anh hiểu được những rung động đó trong tim em… Anh, em không thể thanh thản ra đi nếu không đảm bảo được sự bình yên cho cô ấy. Em không còn ai để nhờ giúp đỡ cả. Không còn ai đáng để tin tưởng, ngoài anh! Xin anh, hãy thực hiện ước nguyện của em… ước nguyện cuối cùng. Xin anh hãy bảo vệ người con gái ấy như em muốn bảo vệ!...”

Tay Phong hạ xuống, mắt rời khỏi trang giấy. Trong một khoảnh khắc, khi ánh mắt ấy nhìn xoáy vào không gian, đôi mắt lạnh chợt lóe lên một tia đỏ… Trên tay Phong… một góc của mảnh giấy bùng cháy. Lá thư cháy vụn, ít tro tàn rơi xuống sàn trong chốc lát. Phong dựa đầu vào tường, đôi mắt trở lại trạng thái vô hồn… Một tay cậu nâng tấm ảnh cũ đặt úp dưới sàn lên. Một người phụ nữ ngoài 30, rất hiền và rất đẹp…

“Xin lỗi. Con – không – thể.”

Một mình Hải Băng ngồi lặng lẽ trong phòng ngủ của Nam. Trên tay là một lá thư khác.

“Khi em cầm lá thư này, ta đã tới một nơi xa rất xa. Một nơi không có em. Ta không biết những ngày tháng không em sắp tới sẽ thế nào. Ta đã muốn đưa em đến một nơi… chỉ ta và em. Ta muốn cùng em xây một ngôi nhà nhỏ cạnh biển, ngày ngày nghe tiếng sóng rì rầm vỗ bờ. Ngày ngày,ta dắt tay em đi dọc bờ biển chào bình minh và cả… tạm biệt hoàng hôn. Ta muốn có một cuộc sống bình yên như thế, không bon chen, không tranh giành, không giẫm đạp lên ai. Cuộc sống mà ta phải chịu đựng trong suốt hơn 20 năm qua… thật quá tàn nhẫn! Ta chỉ cần em, mình em là đủ… Dù em chưa bao giờ yêu ta… như ta yêu em… Giờ đây… ước muốn của ta… không bao giờ có thể thực hiện nữa… Xin lỗi, vì đã không thể đưa em đi khỏi chốn Địa Ngục này. Xin lỗi vì đã không thể tiếp tục bảo vệ em… Ta muốn, thật sự muốn, một lần nữa được ôm em trong lòng… một lần nữa để em tựa vào vai ta và ngủ… một lần nữa ngắm nhìn khuôn mặt em… một lần nữa… được nói với em rằng… ta yêu em.

Em chưa bao giờ biết điều này. Ước mơ thật sự của ta là một lần thấy em cười!”

Băng hạ mảnh giấy xuống sàn, khuôn mặt băng lãnh… Căn phòng vắng lặng! Không còn tiếng chân nhảy nhót của Palila, không còn tiếng nói ấm áp của người con trai ấy.

“Dù đi đến đâu trên Trái Đất này, ta cũng không thể thôi suy nghĩ về em. Khuôn mặt em hiện lên trong tâm trí ta ngay cả khi ta nhắm mắt lại. Em đừng bao giờ rời xa ta…”

“Em còn mệt không? Khi nào em mới làm ta hết lo lắng đây?”

“Em quan tâm đến chú Palila nhiều hơn quan tâm tới ta… Ta hơi buồn đấy!”

“Em yêu bình minh thế sao? Ngoài kia cuộc sống vẫn tấp nập ngày qua ngày… Em có hối hận không, vì đã theo ba ta vào đây?”

“Em đã bao giờ nghĩ chưa, về một ngôi nhà gỗ nhỏ bình yên, cạnh biển, hàng ngày được nghe tiếng gió reo, sóng hát. Ngày ngày đi bắt ốc biển, cùng chơi đùa với lũ trẻ con…”

Băng dừng lại trước một cánh cửa rộng lớn và sang trọng. Một tên vệ sĩ giơ khẩu súng ngắn lên:

- Muốn gì? Biết đây là đâu không?

Băng từ từ ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, không một chút sợ hãi. Tên vệ sĩ cứng đờ người, đôi mắt không chớp.

- Muốn – gặp – Lâm – Chấn – Đông!

Giọng Băng phát ra nhẹ và rõ từng chữ, rồi cô lướt qua tên vệ sĩ, đẩy cửa bước vào. Khẩu súng trên tay hắn suýt rơi xuống, miệng hắn run rẩy:

- Đẹp… đẹp quá!

Ông trùm mafia ngả lưng vào ghế, mắt chăm chú nhìn cô gái trước mặt.

- Liều lĩnh đấy, cô bé! Ta đoán đám vệ sĩ của ta bị cô bé làm cho điên đảo lên mất rồi.

- Đã lâu mới gặp lại ông, Lâm Chấn Đông

Ông ta khẽ bật cười, mắt chăm chú nhìn cô bé 17 tuổi với đôi mắt nâu, thẳm sâu và khó hiểu.

- Trừ người đã sinh ra ta, đây là lần đầu có người gọi thẳng tên trước mặt, ta thấy không dễ chịu chút nào. Được rồi, nói thẳng vào vấn đề đi nào.

- Về cái chết của… Chấn Nam.

- Tại sao thằng con ngốc của ta lại si tình đến vậy, với cách ăn nói ngang ngược này nhỉ?

- Đó… không phải điều ông muốn sao?

- Thật thu hút, mỗi lời nói đều không để lộ bất cứ suy nghĩ nào. Một gương mặt và một giọng nói có thể làm bất cứ gã đàn ông nào yếu lòng.

- Tôi không đến để nghe ông xét đoán

- Được rồi, về thằng con nặng tình của ta? Đơn giản thôi, chính tay ta đã giết nó, một sự kết thúc không dễ dàng gì.

Lâm Chấn Đông cẩn thận theo dõi biểu cảm của Băng nhưng tất cả… không một chút thay đổi.

- Bình thản khi bàn tay vừa cướp đi mạng sống của con trai mình? Thật đáng ghê sợ!

- Ta không thể tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám phản bội ta, kể cả con trai ta.

- Chấn Nam không phản bội ông, chỉ muốn tìm sự giải thoát.

- Với ta, sự giải thoát tốt nhất là… cái chết!

Băng nhìn xoáy vào Lâm Chấn Đông, đôi mắt ngày càng lạnh. Ông trùm mafia khẽ mỉm cười:

- Ta nghĩ, chắc cháu muốn biết ai là người đã thông báo cho ta về kế hoạch của Chấn Nam?

Băng im lặng, vẫn nhìn thẳng Lâm Chấn Đông không chút lo sợ.

- Ta có lời khuyên này, đừng đặt niềm tin tuyệt đối vào bất cứ ai bên cạnh mình…

Từ phòng trong, một người bước ra,cung kính cúi đầu:

- Ông chủ.

- Ngươi đã lập công lớn rồi.

- Được giúp đỡ ông chủ là hạnh phúc của em.

Băng đưa mắt nhìn thẳng vào người vừa bước ra.

- Ngạc nhiên không, bạn thân?

Là… Thụy An!!!

Băng không sửng sốt, cũng không giận dữ, cô bình thản nhìn người đang đứng cạnh Lâm Chấn Đông.

- Phản bội tình bạn dễ dàng vậy sao?

- Cậu nhầm rồi. Tôi chưa từng phản bội cậu. Ngay từ đầu, tôi đã là người của ông chủ. Tôi ở bên cạnh cậu chỉ vì muốn tìm hiểu con người thật của cậu thôi.

- Vậy thì là phản bội Chấn Nam

- Cậu lại nhầm rồi. Chính cậu đã nói cho tôi biết điều đó, chính cậu mới là kẻ gây ra cái chết của cậu Ba!

Lâm Chấn Đông quan sát cuộc đối thoại, đôi mày rậm chau lại. Cô gái nhỏ kia vô cùng thản nhiên khi biết sự thật về cô bạn của mình, cũng như việc chính mình đã gián tiếp gây ra chuyện đau lòng.

- Bị phản bội, không giận dữ. Nhận ra sai lầm của mình, không hối hận sao?

Băng nhìn thẳng vào Lâm Chấn Đông:

- Không giận dữ, vì ngay từ đầu tôi đã biết An không phải bạn.

Băng lùi dần ra phía cửa…

- Không hối hận, là vì tôi muốn biết, Lâm Chấn Đông, ông… độc ác tới mức nào!

Bóng Băng đã khuất hẳn sau cánh cửa lớn.

Thụy An đứng như trời trồng, bàng hoàng chết sững.

Lâm Chấn Đông khá đăm chiêu, ông vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn nơi Băng vừa khuất bóng.

- Đôi mắt đó đọc được suy nghĩ người khác, cái đầu đó phân tích được tất cả lời nói của kẻ khác… cái miệng đó có khả năng gây sát thương. Từ đầu đến cuối đều trong tầm kiểm soát của con bé rồi. Ngày ấy, khi gặp con bé ở nhà kho bỏ hoang, ta đã thấy bên cạnh nó cả Thiên Thần và… Tử Thần.

- Ông chủ… em… xin lỗi.

- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.

Băng về phòng Chấn Nam. Cả ngày nay, bên khu A, cô quản gia và đám giúp việc đã khóc hết nước mắt, lả đi vì mệt nên chẳng có ai quan tâm tới Băng. Với cô, thế càng tốt! Trong phòng khách phòng 103, trên chiếc kệ cao, đặt một khung ảnh hình Chấn Nam. Chỉ có vậy, một khung ảnh, không khăn trắng, không nến, không hương, lạnh ngắt. Nhưng, trong tấm hình, Nam đang cười, nụ cười ấm áp, ánh nhìn dịu dàng… dành cho Băng. Cô đứng im không nhúc nhích, lần đầu tiên cô ngắm Nam kĩ và lâu đến vậy! Nụ cười đó, ánh mắt đó làm trái tim cô gái nhỏ trong một giây… xao động. Chỉ một giây thôi, rồi nó lại trở về trạng thái vô cảm vốn dĩ.

“Đừng nhìn và cười như thế! Chấn Nam… không ghét em sao?”

***

7 giờ sáng.

Băng tỉnh dậy trên giường Chấn Nam. Có lẽ từ giờ, cô khó mà được phép ngủ tiếp ở đây. Băng bước xuống giường, đi về phía cửa.

- Em dậy rồi à? Em muốn ăn sáng cùng ta không?

Cô khựng người, quay phắt lại. Căn phòng trống không!

Giọng nói dịu dàng này đã vang lên mỗi khi cô tỉnh dậy, đều đặn suốt ba năm. Không gian vắng lặng nhưng hình như đâu đây vẫn in dấu hình bóng một người... một người thân quen lắm! Băng quay đầu bước tiếp.

Khép cửa phòng 103, có người đang khoanh tay, dựa tường đứng ngay gần cửa.

- Vẫn giữ thói quen khi còn cậu Ba, thích dậy lúc nào thì dậy sao?

Thụy An liếc mắt nhìn Băng bằng một vẻ thách thức:

- Nhưng sáng nay, không có đồ ăn bê tới tận miệng đâu. Suốt thời gian qua phải đóng kịch, tôi chẳng thấy dễ chịu chút nào. Dù làm bạn của cậu, tôi cũng thấy có chút thú vị.

Băng quay đi, im lặng.

- Có một chuyện tôi muốn nói với cậu. Tôi yêu cậu Ba hơn bất kì ai trên thế giới này. Yêu từ lần đầu tiên thấy cậu ấy, yêu từng nụ cười, từng ánh mắt, từng lời nói của cậu Ba. Yêu đến mức có thể phát điên lên. Cậu sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác mỗi khi tôi thấy cậu Ba quan tâm tới cậu, vuốt tóc cậu hay cười với cậu... Tôi chỉ muốn xé xác cậu ra! Cậu sẽ không bao giờ hiểu được... mỗi lần thấy chị Như hành hạ cậu, tôi hạnh phúc đến mức nào. Nhưng tôi phải kìm nén tất cả, chôn vùi tất cả! Vì tôi không thể phản bội ông chủ.

- Vì sao… lại phản bội Chấn Nam?

- Tôi yêu cậu Ba. Nhưng tôi không chịu đựng được khi thấy cậu ấy ở bên cậu. Nếu không có được cậu Ba, tôi cũng sẽ không cho phép cậu ấy rơi vào tay bất kì ai khác.

- Ích kỉ!

- Im đi! Người ích kỉ là cậu. Chính cậu đã làm cậu Ba bị tổn thương. Chính cậu mới là người gây ra cái chết của cậu Ba! Nếu có con dao trong tay, tôi chỉ muốn đâm thẳng một nhát vào tim cậu. Nhưng tôi sẽ không làm thế, tôi sẽ không để cậu đến gần cậu Ba. Cậu!!! Kẻ cướp đi tình yêu của tôi! Kẻ giết chết tình yêu của tôi! Tôi sẽ làm cậu... sống không bằng chết!!!

Giọng nói đay nghiến, An nhìn Băng bằng con mắt hận thù ngùn ngụt. Cô quay người bước đi.

Băng chậm rãi bước trên hành lang, chợt nhận ra ngay trước mặt mình là Lâm Chấn Khang.

- Người bảo vệ không còn. Cảm giác thế nào, người đẹp?

Băng bước chéo sang, định lướt qua mặt Khang nhưng cậu đã nhanh hơn và chặn cô lại.

- Ta không thích cái cách em tảng lờ ta. Chấn Nam chịu được, còn ta thì không!

Khang đưa mấy ngón tay vuốt trên tóc mái Băng, lần xuống... đẩy cao cằm cô lên.

- Hình như đám giúp việc ở đây không mấy thiện cảm với em nhỉ. Từ giờ sẽ khó sống đấy... Cả ta cũng là một mối nguy hiểm.

Khang khẽ mỉm cười, khẽ buông Hải Băng ra, cậu bước tiếp. Khang vừa đi thì giọng nói mỉa mai quen thuộc chợt vang lên:

- Đêm qua ngủ ngon không, ranh con?

Băng ngước nhìn đám giúp việc và cô quản gia đang đứng khoanh tay, vẻ đầy thách thức.

- Một thời gian dài thích ăn thì ăn, không thì chơi hoặc ngủ, đã tận hưởng đủ chưa?

Băng quyết định im lặng. Cô chưa từng thấy hối hận về việc mình gây ra, kể cả nếu việc đó có mang lại đau khổ cho chính mình đi chăng nữa.

- Không còn cậu Ba, chị đây cũng chẳng muốn sống nữa. Nhưng có người nói với chị rằng việc quan trọng hơn cả đau khổ chính là trả thù cho cậu Ba!

Đám giúp việc nhao nhao lên:

- Chính nó đã quyến rũ để cậu Ba đưa nó ra khỏi đây. Phải giết nó đi!

- Nó làm cậu Ba chết, không thể để nó sống thoải mái thế được.

- Phải đấy, đồ độc ác giết người!

Như khoát tay, ra hiệu thôi.

- Chết hả? Vậy dễ dàng quá. Nếu chết, nó sẽ nhanh chóng được gặp cậu Ba.

Cô quản gia bước lại phía Băng, ánh mắt lạnh tanh, ngập tràn hận thù ém kỹ.

- Tao không muốn mày chết, tao muốn mày phải sống không được chết không xong! Mày đã từng thử chưa? Cảm giác nhục nhã nơi địa ngục của thế gian này? Từ giờ, mày sẽ là người đưa cơm cho cậu Hai và hàng ngày... dọn dẹp bên khu B!!!

Một giây im lặng... Tiếng hò reo vang lên ầm ĩ từ đám giúp việc. Mặt ai cũng lộ vẻ hả hê thấy rõ.

Đứng ở một góc, Thụy An nhếch mép cười.

Băng chấp nhận sang khu B, nơi mà ba năm qua cô chưa hề đặt chân đến. Băng muốn biết, nơi đó là gì mà Chấn Nam đã luôn bảo vệ cô tránh xa như một bí mật kinh khủng.

Hành lang bên khu B ít chằng chịt nhưng rộng và vắng lặng hơn khu A rất nhiều. Hai bên tường kín và không có lấy một ô cửa sổ nào. Băng dừng lại trước một chiếc cửa sắt rất lớn, trên tay xách xô và giẻ lau. Đằng sau cánh cửa này là gì? Điều gì bí mật khiến Chấn Nam không muốn Băng đặt chân đến? Điều gì kinh khủng đến mức mà cả Thụy An và Kiều Như đều gọi nó là... Địa Ngục???

Băng vặn tay nắm, từ từ đẩy cửa ra. Chiếc cửa lớn rất nặng, tiếng kẹt dài vang vọng. Tràn ra hành lang vắng lặng, những âm thanh xì xào, ầm ĩ nghe nhức tai. Một bên cửa được mở toang ra. Một căn phòng rộng, rất rộng. Rất nhiều đôi mắt quay lại nhìn Băng từ xa... Rồi tất cả quay về công việc đang làm, giống như Băng chỉ là một vật hiển nhiên xuất hiện mà thôi. Băng đứng lặng đi một hồi, nhưng khuôn mặt không chút ngạc nhiên.

Lâm Chấn Đông cho xây dựng khu B để nuôi sống... một lũ tội phạm đang bị truy nã hàng đầu quốc tế! Trong căn phòng này, có hơn hai mươi tên tội phạm cực kì nguy hiểm, chúng được ăn, ngủ, chơi tự do tùy thích. Chỉ có điều không được bước chân khỏi khu B và phải làm bất kì công việc nào Lâm Chấn Đông giao cho chúng. Thực chất, khu B cũng không khác gì một nhà tù quốc gia, chỉ có điều phạm nhân ở đây được tự do hơn và cũng không phải lo về an nguy tính mạng trước pháp luật. Nếu CIS có thể phá hủy được hệ thống an ninh năng lượng của khu biệt thự thì không chỉ tóm cổ được ông trùm mafia khét tiếng, mà còn quét luôn được cả đám tội phạm quốc tế này mà không mất chút công sức nào. Nhưng đương nhiên, điều đó không hề dễ.

Băng lặng lẽ đi xách nước và lau sàn. Lau hết căn phòng này phải mất cả buổi sáng. Đám tội phạm vô cùng hung dữ và thô bạo. Đầu tóc, quần áo nhếch nhác, bẩn thỉu khiến chúng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Chúng tụ lại thành từng nhóm trên giường mải mê đánh bài cá cược, hàng ngày vẫn thường xuyên có xung đột xảy ra và chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực. Bình thường, mỗi cuối tuần, sẽ có người giúp việc từ khu A sang khu B để dọn dẹp nên khi Băng vào, chúng tảng lờ vì chúng đang mải chơi bài và vì chưa đến giờ chuyển thú vui chơi. Băng lê lết dưới đất lau sàn, không quan tâm đến những giọng nói chói tai và những tiếng cười man rợ xung quanh.

Một lát sau, Băng vứt chiếc giẻ lau vào xô, đứng dậy định đi thay nước. Nhưng... Cô chợt dừng lại. Hai tên tội phạm đang đứng trước mặt cô, nhìn cô với ánh mắt săm soi. Chúng cao to, lực lưỡng, người đen sạm, tóc tên này nhuộm đỏ, nhuộm trắng, tên kia vuốt dựng ngược lên.

- Tao chưa từng thấy con này.

- Đẹp phết nhỉ. Đẹp nhất từ trước đến giờ!

- Hình như lâu lâu thay người.

- Càng vui chứ sao?

- Không tệ. Nhưng người gầy yếu thế này chịu được mấy trận?

Hai tên, rồi năm tên chú ý. Cuối cùng, cả đám kéo lại chỗ Hải Băng. Tên nào trông cũng hung dữ, to cao và đáng sợ. Vài tên dửng dưng đứng nhìn, vài tên liếc mắt đánh giá, vài tên thấy thích thú như mới vớ được món đồ chơi mới...

Chợt, cả hai mươi tên tản ra hai bên, nhường đường cho một tên bước đến. Hắn đứng đầu lũ tội phạm bởi sự ngông cuồng, tàn bạo và không coi ai ra gì. Thân hình hắn vạm vỡ, hai cánh tay to, săn chắc chằng chịt hình xăm và những vết sẹo lớn. Khuôn mặt hung tợn với đôi mắt sâu hoắm và một vết sẹo dài trên má. Hắn bước đi hùng hổ và không thèm ngó nhìn ai. Hắn là tên sát thủ máu lạnh mà rất nhiều tổ chức an ninh đang truy bắt. Hắn cũng là kẻ duy nhất không phục tùng mệnh lệnh và sự dạy dỗ của Chấn Khang.

- Chuyện gì? - Hắn hất hàm.

- Leader, chỉ là có người dọn dẹp mới.

Hắn đứng trước Hải Băng, mắt tia chậm rãi từ dưới lên trên rồi dừng lại ở khuôn mặt cô. Băng liếc mắt ra chỗ khác, chẳng có vẻ sợ hãi. Leader hơi nhướn mày. Rồi hắn quay người bước đi. Cả đám tội phạm lại tản ra nhường đường.

- Tao chưa có hứng chơi. Nhưng tao chưa đụng đến thì chúng mày cũng đừng có chạm vào!

Leader đi khỏi, vài tên bàn tán, vài tên trở lại giường tiếp tục chơi bài. Một tên liếc xung quanh rồi tiến lại gần Hải Băng. Mắt cô vẫn nhìn đi chỗ khác. Tên tội phạm nhìn bằng ánh nhìn đểu cáng, săm soi một lượt, hắn dừng lại ở những chiếc khuy trên ngực áo giúp việc của Băng, lưỡi hắn đẩy qua đẩy lại.

- Hấp dẫn đấy - Hắn cười khẩy rồi bỏ đi.

Băng tiếp tục công việc của mình, cô cố làm nhanh hết mức để ra khỏi đây sớm nhất có thể.

Leader ngồi ở một góc, gác chân lên thành ghế, miệng chóp chép ăn vặt. Suốt hai tiếng đồng hồ, hắn không rời mắt khỏi Hải Băng. Cô tập trung lau sàn, mồ hôi lấm tấm trên mặt, ướt đẫm áo, bỏ ngoài tai mấy lời chọc ghẹo từ miệng lũ tội phạm. Leader chống tay, nhìn Băng bằng cặp mắt soi mói đầy dã tâm.

- Nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp. Cỡ này mà Lâm Chấn Khang có thể bỏ qua sao? Dù gì thì vẫn là một thú chơi không tồi.

Băng đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Cuối cùng cũng lau xong căn phòng bừa bộn. Cô tay cầm giẻ lau bước về phía cửa, đã gần đến giờ ăn trưa - giờ đưa cơm cho Chấn Phong.

“Cheng: Cốc nước rơi xuống sàn nhà, không vỡ nhưng nước đổ lênh láng. Băng quay về phía tiếng cốc rơi. Leader đang nhìn cô với ánh mắt thích thú. Băng tiếp tục bước.

- Không thấy chân anh đang bẩn sao? Muốn đi thì dọn cho xong đã, cô em.

Không một chút khó chịu, Băng chậm rãi quay người tiến về phía Leader. Mắt hắn nhìn dán vào từng nét mặt, cử chỉ của Băng. Cô cúi xuống, lau nước trên sàn ngay cạnh bàn chân của Leader

- Cả chân anh nữa!

Băng đứng dậy khi lau hết nước trên sàn, vẻ như không nghe tên tội phạm nói gì. Cô chỉ làm tất cả việc của mình.

- Đứng lại

Chân Băng vẫn bước. Leader giận dữ:

- Đứng lại!!!

Mấy chục con mắt nhìn về phía Băng, tất cả đều biết có chuyện hay ho sắp xảy ra.

Băng dừng chân, quay người bước về phía Leader, cúi đầu. Chỉ đơn giản là... cô quên cầm theo chiếc giẻ lau. Leader nhìn chằm chằm vào hành động và ánh mắt của Băng, cô tỏ ra không thấy sự tồn tại của hắn. Khi Băng định đứng dậy, hắn liền đưa tay, nắm lấy cả mớ tóc của cô. Băng không thể đứng thẳng dậy. Leader kéo cô lại sát mình hơn:

- Gan lớn đấy, cô em!

Hắn buông tay ra, và ngay lập tức Băng đứng thẳng dậy, quay người đi.

- Đừng vội. Ta nói chuyện đã, được không?

Giọng nói vô - cùng - nhẹ - nhàng của Leader giữ chân Hải Băng lại. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, như chỉ chờ một cuộc đối thoại ngắn.

- Ai bước chân đến đây đều được tổ chức một nghi thức gọi là lễ ra mắt. Chắc cô em không có lí do gì để từ chối chứ?

Cả lũ tội phạm đã kéo lại, vô cùng khoái chí khi tên cầm đầu muốn chuyển thú vui.

- Nghi thức cũng đơn giản thôi, bất cứ một cô em nào sang đây đều được hưởng cả. Để kỉ niệm cho lần đầu gặp nhau đầy thú vị này...

Leader rút từ túi quần ra con dao găm, bật ra chiếc lưỡi sắc sáng loáng. Tay hắn lướt nhẹ trên lưỡi con dao, cẩn trọng và đáng sợ. Rồi chợt, hắn ném con dao lên bàn:

- Em chọn đi. Một là anh dùng con dao rạch một đường trên khuôn mặt xinh đẹp của em. Hai là em cầm chính con dao đó tự rạch hết... quần áo của mình ra!

Đằng sau, cả lũ rống lên cười.

Leader ngả người dựa vào ghế, nhìn Băng chằm chằm.

- Đừng có làm mất thời gian của anh. Chọn lựa là một đặc ân lớn đấy. Nào. Trả lời đi. Một hay hai??

- Không - gì - cả

Băng nhìn thẳng vào tên tội phạm nguy hiểm, cái miệng xinh đẹp phát ra tiếng nói nhẹ nhàng, ngắn gọn. Nét vui thích trên mặt Leader tắt ngấm. Hắn nhìn Băng bằng ánh mắt đáng sợ, đứng dậy và tiến lại phía Băng... rất gần. Leader vươn tay ra đẩy cằm Băng lên, ánh mắt cô ngước theo không một chút sợ hãi hay mất bình tĩnh. Ở cự li gần, Leader một lần nữa ngắm rõ từng đường nét trên khuôn mặt ấy.

- Tên gì?

Băng im lặng, chỉ trả cho tên tội phạm một cái nhìn bình thản.

- Em có biết đang nói chuyện với ai không mà có vẻ hỗn xược thế? Chưa một ai dám làm thế với anh. Cho em cơ hội cuối cùng để anh hết bực mình... Còn không, đừng trách anh không thương hoa tiếc ngọc.

Leader ghé xuống gần mặt Băng hơn, đôi mắt đáng sợ nhưng giọng nói vẫn-nhẹ-nhàng.

- Em muốn tự cầm con dao lên hay anh sẽ cầm nó đây?

1 giây... 2 giây... Băng liếc nhìn đi chỗ khác, một lần nữa coi như Leader chẳng-là-gì. Mặt Leader tối sầm. Hắn tóm lấy cổ áo Băng và lôi đi. Hắn hùng hổ bước đi trong ánh mắt phấn khích của lũ tội phạm. Chúng đều hiểu sắp có tai họa giáng xuống đầu Băng và chúng rất có hứng chờ xem đó là gì... Leader cứ kéo Hải Băng đi, thô bạo. Hắn dừng lại cạnh chiếc giường của hắn, nơi một cái tủ lớn được trùm kín bởi chiếc rèm. Hắn liếc nhìn Băng, cái nhìn nham hiểm.

- Trước mắt, em nên biết... thế nào là sợ hãi.

Một tay hắn giật phựt tấm rèm xuống, một tay ấn Băng sát vào chiếc tủ, mặt cô áp sát vào mặt kính, mắt nhìn thấy rõ cái gì nằm sâu bên trong tủ. Lần đầu tiên trong đời, đôi mắt ấy không - thể - bình - thản mà mở căng ra hết cỡ...

Trong chiếc tủ kính, một con trăn lớn đang oằn mình trườn đến. Con trăn to bằng nửa thân người, dài hơn 6m, màu loang lổ trắng đen. Nó trườn đến gần... gần hơn nữa. Đầu nó chạm vào thành kính, đôi mắt hoang dại nhìn Băng. Và cái miệng nó mở to ra hết cỡ, thấy rõ bốn chiếc răng nanh sắc nhọn và nhầy nhụa dãi trong khoang miệng. Miệng nó to bằng cả khuôn mặt Băng. Cô nhìn chằm chằm vào cái họng tối đen ngay trước mắt... Cô muốn vùng ra nhưng Leader quá khỏe, hắn nhấn chặt cô vào mặt kính. Con trăn đã bị bỏ đói ba tuần, và nếu không có mặt kính ngăn cản, chắc chắn nó sẽ nuốt chửng cả người Băng.

Leader buông tay, Băng ngã phịch xuống đất, lần đầu tiên khuôn mặt ấy hiện rõ sự sợ hãi. Toàn cơ thể cô khẽ run lên. Con trăn trườn đi trong chiếc tủ, thấy khó chịu như vừa mất một con mồi ngon. Leader nhìn con trăn, bàn tay thô bạo của hắn lại túm lấy gáy áo Hải Băng lôi lên.

- Seiky. Tao chưa thể tặng mày con mồi hấp dẫn này được. Nhưng đến một lúc nào đó, tao thấy khó chịu... thì tao cũng có thể nghĩ lại đấy.

Leader lại liếc xuống nhìn Băng:

- Thấy chưa? Không phục tùng anh... sẽ khó sống lắm, cô em!

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.