Chương 9
7 giờ tối.
Băng bước từng bước mệt mỏi trên hành lang đi về khu A. Nhân lúc tên Leader không để ý, cô đã lén bỏ đi. Cả ngày không được ăn gì, phải làm việc hì hục từ sáng đến chiều, phải chịu làm rất nhiều trò chơi trước mặt lũ tội phạm, thật sự Băng không dễ chịu gì. Dù thế thì lúc này, cô cũng lấy lại vẻ thản nhiên trước khi trở về khu A. Cái lạnh đã bắt đầu thấm vào da thịt Băng. Cô rút từ túi ra hộp thuốc nhỏ màu trong suốt. Mở nắp và bỏ một viên vào miệng.
"Ta không muốn em phải sử dụng thứ thuốc nguy hiểm này nữa. Ít nhất là khi ở bên cạnh ta... em sẽ không bao giờ phải đụng đến nó. Dù đến bất cứ nơi lạnh lẽo nào trên thế gian này, vòng tay ta cũng sẽ dang rộng để sưởi ấm cho em!"
Băng bước đều đều trên hành lang vắng lặng. Giọng nói của người con trai ấy chợt ùa về trong tâm trí. Nhưng nó lập tức tan biến vào không gian.
Băng mở cửa, bước vào phòng ăn.
“Chát”
Chưa hiểu rõ chuyện gì, chưa kịp nhìn thấy ai, một cái tát điếng người làm Băng suýt nữa ngã chúi vào cửa.
- Mấy giờ rồi mà mày mới về đây? Mày muốn cậu Hai chết đói phải không? Nếu mày còn im khi tao hỏi...
Băng đã đứng thẳng dậy nhìn cô quản gia, nói:
- Bên khu B...
“Chát”
Nhưng chưa kịp nói hết thì đã nhận một cái tát mạnh hơn. Lần này làm Băng ngã xuống đất, má lằn đỏ năm ngón tay.
- Tao đã bảo mày nói chưa? Con xấc xược! Mang cơm cho cậu Hai! Và trở về đây sau 10 phút!
Không có lựa chọn khác, Băng bê khay đồ ăn, chậm rãi bước đến phòng 102...
Cô đặt khay đồ ăn lên bàn kính, liếc nhìn người con trai ấy trong khoảnh khắc, rồi quay đi. Phong vẫn vậy, ngồi trên thành cửa sổ nghe nhạc... và chỉ nghe nhạc thôi.
- Trễ quá đấy, nếu lặp lại lần nữa, tôi sẽ không để yên đâu! - Tay quản lý của Phong bước đến và nhận ra cô gái mang đồ ăn đến là ai. Băng vẫn tiếp tục bước hướng đến cửa.
- Không còn cậu Ba, chắc cuộc sống không dễ dàng nhỉ.
Băng khựng lại một giây, rồi bước tiếp. Quản lý quay lại nhìn Phong:
- Thật sự... cậu chủ không hề để tâm đến cô gái bí ẩn này sao?
Lời tay quản lý vừa dứt, đôi mắt Phong... từ từ mở ra, nhìn như xoáy vào chiếc cửa sổ màu bạc. Ánh nhìn vô hồn!
Băng trở lại phòng ăn của người làm... Như và đám giúp việc đang cùng ăn tối. Băng đi lướt qua đám người ấy.
- Đứng lại! Tao bảo mày đứng lại!!!
Như đẩy ghế đứng dậy, quay ra nhìn Hải Băng, ánh mắt khó chịu:
- Mày chậm ba phút! Muốn ăn gì không?
Ào...
Cả bát nước canh dội vào mặt Băng. Nước chảy từ tóc, mặt xuống áo. Cô đứng yên không phản kháng. Cô quản gia ném luôn cái tô xuống sàn. Nó vỡ toang.
- Đây chỉ là phần thưởng nhẹ khi mày làm sai ý tao thôi. Đừng có tưởng mày sẽ tiếp tục được ăn sung mặc sướng như lúc còn cậu Ba. Tất cả là do mày tự chuốc lấy. Giờ thì dọn chỗ này đi!
Dọn dẹp xong, Băng hiểu là đám người làm sẽ không để cô ngủ chung, tốt hơn hết là cô ngủ ngoài ban công. Nếu trở lại căn phòng ấm áp của Chấn Nam, Băng sẽ còn mệt mỏi hơn với những kỉ niệm rất gần chỉ chực hiện về. Zkilico không phải loại thuốc có thể dùng nhiều và có tác dụng lâu dài, có nghĩa là Băng sẽ phải chịu lạnh gần nửa đêm.
7 giờ sáng.
Băng đẩy cánh cửa sắt lớn, cảm thấy toàn cơ thể chẳng còn sức lực gì. Không được ăn gì cả ngày hôm qua, cô không biết có thể cố đến lúc nào. Nhưng chừng nào còn cố được, cô nhất định sẽ cố hết sức.
- Hôm qua tự ý về, em làm anh bực đấy.
Leader tiến lại gần Băng. Lũ tội phạm đang túm tụm ăn sáng quay ra nhìn. Mới sáng sớm đã có trò tiêu khiển khiến chúng trở nên phấn khích.
- Anh được nghe thông báo, từ giờ em sẽ thường xuyên qua đây. Vui nhỉ?
Đám tội phạm hú lên thích thú. Băng im lặng.
Leader lùi dần, ngồi xuống chiếc ghế ưa thích của hắn. Hắn giơ hai bàn chân lên:
- Tối qua anh quên rửa chân. Đi lấy nước và phục vụ anh đi.
- Anh còn quên chưa tắm nữa, em tắm hộ anh nhé?
- Lúc tắm vui lòng không mặc gì ha
Lũ tội phạm cười ngặt nghẽo. Leader dựa lưng vào ghế, nhìn Băng chằm chằm.
- Em nhiều đơn hàng đấy. Nhưng... anh trước.
- Không - thích
Băng nhìn thẳng vào mắt tên tội phạm nguy hiểm. Hắn nhíu mày, gương mặt tối sầm lại.
Leader bật dậy, tiến đến chỗ Băng như một con thú dữ. Bàn tay thô bạo của hắn nắm lấy một mớ tóc của Băng và kéo mạnh xuống. Lần này Băng biết mình không thể phản kháng.
- Em chưa được ăn sáng phải không? Đói nên không biết mình đang nói gì phải không?
- Ăn rồi
Dù thực sự bụng đang cồn cào và người rã rời vì đói, Băng vẫn không muốn tỏ ra yếu mềm. Tên Leader bật cười, hắn kéo Băng lại sát hơn.
- Nhưng anh... muốn em ăn lần nữa!
Hắn xô Băng vào ghế rồi hùng hổ quay đi, chẳng ai biết hắn đi đâu.
- Sao liều thế em? Leader dã man lắm!
- Mặt nhìn hiền thế mà gan to phết nhỉ. Anh chưa thấy cô nào sang đây dám như em.
- Nhưng thú vị đấy, anh thích con gái mạnh mẽ.
- Anh ngủ giường 28, tối nhớ thì qua đây, anh chiều...
Lũ tội phạm xúm lại chỗ Băng. Cô bỏ hết ngoài tai lời chúng nói, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ tên Leader định làm gì mình.
Ba phút sau, Leader trở lại với hai cốc nhựa. Hắn đặt chúng lên bàn.
- Leader. Gì thế?
Tên tội phạm cười nham hiểm, chống tay xuống bàn, nhìn Băng:
- Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn muốn cho em lựa chọn. Giải khát thôi, em muốn uống gì nào?
Băng liếc nhìn hai cái cốc hắn mang ra. Đám tội phạm vẫn xì xào cá cược xem thứ nước kia là gì. Tên Leader đứng thẳng dậy, vẫn thích thú ngắm nhìn cái vẻ dửng dưng của Hải Băng.
- Còn nếu em không lựa chọn, anh sẽ chọn hộ
Rồi hắn gắt lên với đám đàn em:
- Chúng mày im mẹ đi! Là nước lau chùi với nước thải của tao đó!
Cả đám nhìn nhau, rồi ôm bụng cười sặc sụa. Băng nhìn vào tay Leader. Hắn đang cầm chiếc cốc đựng thứ nước trắng đục và bước lại gần Băng.
- Ồ... thứ này anh chưa thử bao giờ. Em dùng qua rồi nói lại cảm giác, ok không?
Băng toan vùng lên thoát thân thì bị Leader túm cổ áo lôi lại và ấn cô xuống ghế. Hắn quá khỏe, Băng không thể chống cự và chỉ biết quay mặt đi mím chặt môi. Leader giữ chặt lấy cơ thể nhỏ bé, một tay hắn bóp miệng cô. Băng không cách nào giãy giụa và thoát ra.
Leader đổ cả cốc vào miệng cô... Thứ nước đó tràn ra tung tóe. Hắn đẩy miệng Băng ngậm lại, cô lắc đầu quầy quậy nhưng không thể cưỡng lại được bàn tay to khỏe của hắn. Cô liếc nhìn xung quanh, đám tội phạm đang vỗ tay cười khoái chí.
Leader vứt chiếc cốc đi, đứng dậy. Băng ngã xuống sàn và ho sặc sụa, cố nhổ hết những gì trong miệng ra. Nước lau chùi có vị kinh khủng và thực sự nguy hiểm. Khoang Băng như muốn bốc hỏa, cái bụng đói meo như bị đổ nước sôi vào. Cô đứng dậy, dùng hết sức chạy vào nhà vệ sinh. Đám tội phạm vẫn cười ngặt nghẽo. Băng quỳ xuống cạnh bồn cầu, tay cô liên tục móc họng. Nếu không nôn được thứ dung dịch nguy hiểm ấy ra, cô không chắc mình có thể sống đến trưa nay. Băng vẫn cố giữ bình tĩnh, vặn vòi nước xối hết cỡ xối lên mặt, rồi dùng tay hứng uống nước liên tục. Phải làm dung dịch loãng ra, càng loãng càng tốt, nếu không nó sẽ ăn mòn thành ruột, thậm chí làm thủng dạ dày. Băng ngồi phịch xuống sàn, vòi nước vẫn xối mạnh. Bụng cô no căng toàn nước. Cô gần như kiệt sức hoàn toàn.
- Biết sợ chưa? Lần sau còn dám hỗn với anh không?
Leader nhìn Băng, cái vẻ thất thần của cô làm hắn thích thú. Người Băng ướt rượt, mặt mũi phờ phạc.
- Có vẻ như em vẫn chưa phục tùng anh lắm. Không sao, anh sẽ uốn nắn dần. Giờ tha cho em đấy, đi làm việc đi. Anh không có hứng chơi nữa. Nếu em còn tự ý bỏ về, ngày mai anh không chắc sẽ thưởng cho em món gì đâu.
Leader tia một lượt từ đầu xuống chân Hải Băng, tặc lưỡi:
- Thân hình đẹp lắm! Lần sau anh hứa sẽ nâng niu hơn…
Hắn nháy mắt với Băng rồi cười, cái miệng rộng ngoác ra như lưỡi liềm.
***
6 giờ tối.
Băng loạng choạng đi về khu A. Cô gần như kiệt sức và chỉ muốn khuỵu xuống. Hành lang vắng lặng. Và cô lại phải tiếp tục đương đầu với sự hành hạ của quản gia và đám giúp việc.
- Quần áo bẩn của bọn tao chưa giặt. Tao muốn trước 10 giờ mày phải giặt xong và lau chùi luôn khu vệ sinh. Nhưng trước đó, mang cơm cho cậu Hai. Tao cho mày mười phút. Chậm mười giây mày sẽ ăn mười cái tát.
Đẩy cửa vào phòng 102. Chân Băng chỉ muốn khuỵu xuống, cơ thể rã rời. Cô đặt khay đồ ăn lên bàn kính. Căn phòng tối không một bóng người, lúc nào cũng vậy! Băng định quay đi, chợt nghĩ đến những việc phải làm ở khu A. Thế này thật sự quá sức chịu đựng, nếu còn làm việc tiếp, cô sẽ ngất mất. Băng liếc mắt nhìn khay đồ ăn mới đặt xuống bàn, bụng cô quặn lên, sôi ùng ục. Không mất thời gian suy nghĩ thêm, cô ngồi luôn xuống ghế. Không cần dao dĩa, Băng cứ thế bốc từng miếng thịt và bánh cho vào miệng. Vẫn thói quen ấy, ăn chậm rãi và ngon lành. Băng cứ ăn, rồi lại ăn cho đến khi chỉ còn ít thịt trên đĩa và cốc sữa ấm. Đúng lúc đó, cô nhận ra... trước mặt mình có người! Băng từ từ ngước mắt lên. Là... Lâm Chấn Phong! Phong đứng đó, thân hình cao lớn, cậu nhìn Băng, ánh mắt lạnh lùng.
Băng từ từ đứng dậy, không hề cảm thấy có lỗi hay bối rối khi vừa bị bắt quả tang ăn vụng. Phong vẫn nhìn cô chằm chằm. Băng nhìn xuống khay đồ ăn. Tất cả các đĩa đã sạch trơn, chỉ còn sót lại vài mẩu vụn bánh. Duy có cốc sữa là Băng chưa hề đụng đến. Cô cầm cốc lên và liếc nhìn Phong - cô đang khát kinh khủng. Phong vẫn đứng nguyên, đôi mắt không chớp. Một cách chậm rãi, Băng nâng cốc sữa lên và... uống một hơi hết một nửa cốc. Cô đẩy cốc sữa còn gần nửa về phía Phong. Thế là xong việc mang thức ăn đến, đơn giản là cô nghĩ vậy. Cô xoa bụng no căng, chẳng thấy mình “mặt dày” tí nào. Lúc quay đi, Băng còn lẩm bẩm:
- Chưa no lắm
Đôi mắt Phong nhìn theo mái tóc dài thật dài của Băng cho đến lúc cánh cửa phòng khép lại. Trong một giây, đôi mắt ấy như găm xuống một ánh nhìn đáng sợ. Phong quay người, cùng lúc ấy chiếc cốc đựng sữa trên bàn đổ ập xuống, sữa chảy lênh láng ra bàn. Lửa bốc lên, cháy cho đến khi sữa khô đến giọt cuối cùng.
***
7 giờ sáng. Phòng ăn khu A.
- Chúc cậu chủ một...
- Câm hết đi!
Chấn Khang ném chiếc áo khoác lên ghế, kéo một chiếc khác ngồi xuống bàn ăn. Đầu tiên uống cạn một ly rượu ngoại, rồi cậu mới cầm dao, dĩa lên bắt đầu bữa sáng. Hôm nào có hứng thì Khang sang khu A ăn, không thì ngủ luôn đến trưa, thỉnh thoảng làm việc thâu đêm qua luôn bữa sáng. Giờ giấc của Khang khá lộn xộn và tự do, sống buông thả và thoải mái tận hưởng từ cô ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của cậu. Khang đang ăn chợt nhíu mày. Cậu nhìn ra phía dãy bàn người giúp việc, rồi nhìn cô quản gia, hất hàm hỏi:
- Người đẹp đâu?
Như bước đến:
- Cậu Cả hỏi về...
- Ta hỏi người đẹp đâu rồi? - Khang ngồi xuống bàn ăn, vừa dùng dĩa sắt nhỏ miếng bít tết, vừa liếc mắt một lượt hàng giúp việc. Nhưng cậu vẫn không tìm được khuôn mặt cần tìm.
- Cậu hỏi Hải Băng ạ?
- Quay lại nhìn xem chỗ này còn ai có thể gọi là người đẹp không? Sao mà ngu thế? - Cậu trừng mắt.
- Dạ... con bé đó...
- Sao?
- Hôm nay... nó phải dọn dẹp bên khu B...
“Cheng”
Khang ném văng dao dĩa xuống bàn, vẻ mặt khó chịu.
- Mẹ kiếp! Tưởng sang đây được gặp người đẹp chứ.
Cậu đẩy ghế đứng dậy.
- Cậu Cả, thực ra con bé đó không hiền lành như bề ngoài...
- Đừng có dạy đời ta
Cô giúp việc lập tức mím môi, cúi gằm, im như thóc.
“Rầm” Cánh cửa phòng ăn đóng sầm lại.
- Chị Như! Có khi nào con ranh ấy quyến rũ được cậu Cả không?
- Không đời nào! Nếu thích thì cậu Cả cũng chỉ tiêu khiển một thời gian rồi sẽ chán ngay. Nhưng chị ghét cái bản mặt giả nai của nó.
An từ một chỗ lên tiếng:
- Thiếu gì cách khiến nó làm phật ý cậu Cả.
- Mày có ý kiến gì sao? - Như liếc mắt nhìn An, miệng nhếch lên một nét cười
- Ý kiến thì nhiều. Nhưng em thấy hay ho hơn cả là khiến nó thành... con mồi của cậu Hai.
- Mày định làm gì?
- Chị để em đưa cơm cho cậu Hai vào trưa nay!
Ở khu B, Băng tiếp tục làm “thú vui” của đám tội phạm
- Em định sao? Lúc này tâm trạng của anh không vui đâu. Kìa... kìa... Nhìn cái cách em quay đi anh càng thấy bực mình. Thường thì khi giết người, anh không cần thiết phải có lí do!
Tên Leader lao đến, túm cả mớ tóc của Hải Băng, dúi xuống rồi kéo đi.
- Em lại không được ăn sáng nữa phải không?
Giọng hắn đay nghiến. Hắn xô Băng vào phòng tắm, bước vào và cởi áo của mình ra. Đám tội phạm xúm lại ngoài cửa, thấy thích thú vô cùng.
Leader ném chiếc áo xuống sàn. Khi không có việc làm, sở thích của hắn là hành hạ ai đó.
- Người anh đang nóng dần lên đây này. Nếu em có cách cho anh tiêu hao sức lực dư thừa, anh sẽ để em yên.
Hắn tiến lại xốc áo Băng lên:
- Có hai cách để tiêu hao năng lượng. Là... giết người hoặc... lên giường! Em muốn sao? Không ổn rồi. Mỗi lần cho em được lựa chọn, em lại cố tình lờ đi!
Leader đưa bàn tay to khỏe ra túm tóc Băng kéo đi. Cô khổ sở không khác gì một con rối bị tung qua ném lại. Tai cô chỉ nghe những tiếng cười sặc sụa từ bên ngoài. Leader lôi cô đến cạnh bồn cầu, dùng sức nhận đầu cô xuống. Băng lắc đầu quầy quậy và cố vùng ra nhưng không thể. Mỗi lần khuôn mặt bị nhấn xuống sâu hơn, tay Băng lại cố vùng vẫy mạnh hơn. Nhưng cô càng chống cự, Leader lại càng phấn khích. Hắn đưa tay vặn vòi nước, nước xối vào đầu Băng, mái tóc xõa xượi ướt rượt. Leader cười lớn. Tai Hải Băng ù ù tiếng nước xối và tiếng cười man rợ của lũ tội phạm. Khi Băng sắp chết ngạt, Leader túm tóc cô lôi lên.
- Anh cho em ăn sáng, còn gội đầu hộ em nữa. Cảm ơn anh đi chứ!
Băng ho sù sụ, đầu váng vất, tai cô chẳng còn nghe rõ gì.
- Không cảm ơn sao? Có thật không cảm ơn không?
Băng chưa định thần lại thì đã bị Leader túm cổ kéo đi tiếp.
- Cảm ơn! Nói! Cảm ơn!
Leader giận dữ quát tháo nhưng Băng chẳng nghe được gì, tai cô lọc xọc toàn nước. Leader như muốn điên lên, hắn vẫn túm chặt đầu Băng và dùng sức đập nó vào tường... đập mạnh và liên tiếp mấy cái. Hắn dừng lại thở hồng hộc:
- Có nói không? Nói! Nói!
Một lần nữa hắn đập đầu Băng vào tường, lần này mạnh hơn và nhiều hơn. Băng choáng váng, đầu quay như chong chóng, mặt mũi bê bết máu từ trán chảy xuống. Leader dừng tay, hắn kéo mạnh Băng về phía mình.
- Sao? Hết lì lợm chưa? Cảm ơn anh đi! Cảm ơn! Có cảm ơn không?
Hắn lại định túm tóc Băng, nhưng:
- Cảm... ơn...
Giọng nói yếu ớt phát ra từ miệng cô. Cô cũng chẳng biết được mình đang nói gì, ngoài trừ việc nếu Leader không dừng tay, có lẽ cô không sống nổi.
- Chưa. Anh chưa nghe thấy. Nói to hơn đi!
- Cảm... ơn...!!!
Leader cười lớn, hắn đẩy Băng ngã nhào xuống đất rồi quay người đi ra phía cửa, nơi đám tội phạm đang lăn ra cười ngặt nghẽo.
- Cho nó uống nước bồn cầu mà nó cảm ơn kìa... thật không còn gì ngu bằng nữa!
Tiếng cười điên rồ xa dần phòng tắm...
Băng ngồi bệt dưới đất... máu chảy khắp mặt, thấm xuống áo. Đầu tóc rối tung, cơ thể mệt nhoài và vật vã...
- Địa Ngục! Đây thực sự là Địa Ngục!!!
Băng về khu giữa. Đám tội phạm lại bài bạc và chẳng để ý đến cô nữa.
Máu me bê bết khắp đầu tóc mặt mũi, Băng đi chậm rãi như kẻ vô hồn... Cô chợt dừng lại... trước cửa phòng 103.
Trong phòng ngủ của Nam, Băng dùng bông thấm cồn lau máu, hộp y tế vẫn để ngay ngắn trên bàn. Nếu không ở bên Nam một thời gian dài, cô sẽ chẳng bao giờ biết để ý đến mạng sống của mình!
***
6 giờ tối.
Đúng giờ, Băng bê đồ ăn đến phòng Chấn Phong. Đặt khay đồ xuống bàn, cô không để ý đến vết cháy đen dài trên mặt kính. Cô liếc nhìn chiếc cửa sổ sắt lớn màu bạc, nơi một người con trai đang ngồi đó, đầu dựa tường, mắt nhắm nghiền. Cô chậm rãi bước về phía ấy. Đứng rất gần Phong, Băng như lặng đi. Căn phòng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình laptop hắt ra. Nhưng Băng có thể nhìn thấy rất rõ khuôn mặt Phong. Từng đường nét... thật đẹp và thật giống... Chấn Nam! Lúc ngủ, trông Phong hiền hơn và khó mà phân biệt nổi với em trai sinh đôi.
Tay Băng đưa lên, hai ngón tay nhẹ nhàng đặt trên mắt Phong, nhẹ nhàng trượt xuống, vuốt trên chiếc mũi thẳng và cao, trượt xuống miệng, xuống cằm...
- Chấn... Nam...
Băng quay người bước đi, khuôn mặt khôi phục vẹn nguyên vẻ vô cảm.
Cánh cửa phòng 102 khép lại.
Đôi mắt Phong từ từ mở ra. Phong cảm giác như trong giấc ngủ, có ai đó đã chạm vào mình... bàn tay thật dịu dàng.
