6. Buổi sáng buffet
Buổi sáng buffet dành cho người có tiền, khách sạn sang trọng luôn là điểm đến của những người trong giới thượng lưu xa hoa. Nơi đây được xem là khách sạn có thu nhập cao nhất trong cả nước. Khách du lịch cũng luôn chọn nơi đây là điểm nghĩ dưỡng cao cấp, khiến họ có không gian thư giãn của riêng mình.
Trước cửa khách sạn, chiếc siêu xe phanh gấp, Địch Trác Lệ không kiềm được mà lao xuống, chạy nhanh đến bên vệ đường mà nôn ói, khiến người đi đường cảm thấy ghê tởm.
Bạch Vãn Di chậm rãi xuống xe, nhìn Địch Trác Lệ đang vật vã như vậy, cô ấy không nhịn được mà tỏ ra sợ hãi, vội hỏi thăm tình hình:
_ Địch Trác Lệ, cô không sao đó chứ? Chỉ trách tôi chạy quá nhanh, khiến cô bị say xe rồi!
_ Bạch Vãn Di, cô đang đùa giỡn với tôi thì có! Cô nói mình không biết lái xe, nhưng một khi đã lái thì ai mà bắt kịp cô chứ?
_ Địch Trác Lệ, cô nói vậy là đổ oan cho tôi rồi! Tôi thật sự không có nói là mình không biết lái, tôi chỉ nói mình vừa lấy bằng hôm qua. Nhưng...cô sáng nay có ăn gì không, nôn nhiều như vậy...tối qua ăn không tiêu sao?
_ Bạch Vãn Di, cô trơ trẽn...
Bạch Vãn Di lùi về sau để tránh cái tát của Địch Trác Lệ, cô ấy nhìn bộ dạng tức giận của cô ta hiện giờ, đúng là không thể nhịn được nữa, tháo bỏ lớp mặt nạ chống "độc" của mình, nhìn Địch Trác Lệ khiêu khích:
_ Địch Trác Lệ, tôi không biết cô diễn giỏi như vậy đó, tại sao mọi người lại bảo cô không có tố chất làm diễn viên nhở? Tôi thấy cô diễn với những người ở đời thực vô cùng tốt mà, sao lại không thể dùng nó ở trên phim?
_ Ý cô là gì đây?
_ Ý gì đâu chứ? Tôi nói vậy cô hiểu thì hiểu, không hiểu thì là cô ngu đấy!
_ Bạch Vãn Di, tôi thấy cô chán sống rồi đấy!
Địch Trác Lệ mạnh tay đẩy Bạch Vãn Di, cả người ngã tự do ra phía sau, nhưng may mắn là Cao Khải Trạch đến kịp lúc, đỡ lấy cô ấy rồi ôm vào lòng. Hàn Thiên Nguyệt đi đến tát cho Địch Trác Lệ một cái đau điếng, lớn tiếng trách:
_ Địch Trác Lệ, tôi thấy cô mới là người chán sống đấy! Cô biết thừa Di Di là bạn thân của tôi, vậy mà còn ra tay. Địch Trác Lệ, ngay từ đầu đã không muốn làm bạn, cô tội gì phải ép bản thân như vậy chứ?
_ Phong, bọn họ ức hiếp em. Vừa rồi là do Bạch Vãn Di cố tình kéo tay em, chứ thực chất em không có đẩy cô ta. Phong, anh tin em đi mà, em thật sự không có!
_ Được rồi, mặt không đau nữa chứ? Đã đỏ lên rồi, đi thôi, chúng ta vào trong trước!
Cao Khải Phong đi đến dìu Địch Trác Lệ vào trong, tình huống trước mắt khiến Bạch Vãn Di như hoá đá, ánh mắt chỉ biết nhìn theo bóng lưng của đôi nam nữ kia! Bạch Vãn Di nhìn Hàn Thiên Nguyệt đang cố kiềm nén cảm xúc, tức giận lên tiếng:
_ Nguyệt Nguyệt, cậu không ngăn cản sao? Rõ ràng là có tình cảm lại nhìn người mình yêu đi đối xử dịu dàng với người phụ nữ khác! Nguyệt Nguyệt...
_ Di Di, mình không đẩy anh ấy ra, khác nào mình níu anh ấy vào vòng xoáy của bản thân mình? Di Di, yêu nhau không nhất định là sẽ đến với nhau, nhưng yêu nhau nhất định sẽ bù đắp và cảm thông cho nhau. Đừng giận, vào trong thôi!
Hàn Thiên Nguyệt quay lưng đi vào khách sạn, bóng lưng đầy sự cô đơn của cô khiến Bạch Vãn Di không vui vẻ gì! Cô ấy nhìn Cao Khải Trạch, nhỏ giọng hỏi:
_ Anh có như cô ấy không? Có giành em về từ người đàn ông khác không?
_ Anh thì có, nhưng cô ta thì không! Hàn Thiên Nguyệt đã nhẫn tâm đẩy Cao Khải Phong ra khỏi cuộc đời mình, anh nghĩ cô ta có nỗi khổ.
Bạch Vãn Di thở dài, kéo tay Cao Khải Trạch đi vào trong. Vốn dĩ muốn cho Hàn Thiên Nguyệt và Cao Khải Phong từ từ bồi dưỡng tình cảm, nhưng không ngờ người trong cuộc không lo, Bạch Vãn Di lại lo thừa rồi!
Cao Khải Phong để Địch Trác Lệ ngồi vào bàn, bản thân đi lấy đồ ăn. Cầm dĩa đi đến cạnh Hàn Thiên Nguyệt, nhỏ giọng hỏi cô:
_ Như vậy em hài lòng rồi chứ? Người yêu em lại đi quan tâm người phụ nữ khác, em không đau sao? Không thấy chướng mắt sao?
_ Cao thiếu nghĩ nhiều rồi, nếu tôi chướng mắt thì Địch Trác Lệ có cơ hội được chạm vào anh sao? Cao thiếu lấy đồ ăn nhanh một chút, nếu không con chó điên là Địch Trác Lệ sẽ đi cắn người đó!
Hàn Thiên Nguyệt quay người đi mất, không thèm ngồi chung bàn với Địch Trác Lệ, nếu không bữa sáng này của cô sẽ bị nghẹn mất!
Cao Khải Phong đem đến cho Địch Trác Lệ một dĩa đồ ăn, nhìn sang bàn của Hàn Thiên Nguyệt rồi bắt đầu diễn vai anh chàng theo đuổi của mình:
_ Địch Trác Lệ, anh nhớ em rất thích mấy món này, mau ăn đi!
_ Phong, hoá ra anh vẫn nhớ sở thích của em, em biết anh sẽ không tuyệt tình như vậy mà!
_ Được rồi, mau ăn đi! Tiệc ở Hàn gia chúng ta cũng cùng đi đi!
_ Thật sao? Anh cho em đi cùng thật sao? Phong, có phải anh cũng thích em rồi không?
Địch Trác Lệ vui vẻ chờ câu trả lời, nhưng đổi lại là sự im lặng vô tâm của Cao Khải Phong. Cô ta có chút hụt hẫng nhưng vẫn cảm thấy vui khi Cao Khải Phong có biểu hiện khác lạ như bây giờ.
Địch Trác Lệ nhìn Hàn Thiên Nguyệt đang vui vẻ trò chuyện với Bạch Vãn Di, ánh mắt của cô ta trở nên sắc bén khi nhìn cô. Cảm giác thứ mà nhất định sẽ là của Hàn Thiên Nguyệt, bây giờ lại nằm trong tay cô ta, khiến cô ta trở nên đắc ý hơn.
Mắt thấy Hàn Thiên Nguyệt đi vào nhà vệ sinh, Địch Trác Lệ quay sang Cao Khải Phong, nhỏ giọng nói:
_ Phong, em vào nhà vệ sinh một chút, anh đợi em nha?
_ Được, đi nhanh rồi quay lại!
Địch Trác Lệ đi nhanh vào nhà vệ sinh, vừa hay Hàn Thiên Nguyệt đang chỉnh trang lại lớp makeup, vừa định đánh lại son đã nghe được giọng nói chanh chua của Địch Trác Lệ:
_ Hàn Thiên Nguyệt, không nghĩ tiếp cận cô mới hai lần đã có được Cao Khải Phong. Tôi còn tưởng bản thân phải giành lấy rất kịch liệt nữa đó!
_ Chứ không phải Cao Khải Phong là thứ mà Nguyệt Nguyệt không cần đến, mới bố thí cho cái loại phụ nữ rẻ tiền như cô sao? Bản thân là gì, trên mạng chắc không có nói đâu nha!
_ Bạch Vãn Di, sao cô cứ xen vào chuyện giữa ba người bọn tôi vậy chứ? Tôi sau này là em dâu của cô, cô coi mà đối xử với tôi tốt một chút đi!
Bạch Vãn Di bật cười khinh thường, đánh giá Địch Trác Lệ từ trên xuống dưới, sau đó phán xét:
_ Là em dâu tương lai sao? Em dâu không đi lấy lòng chị dâu trên mình mà lại bắt chị phải lấy lòng em, đúng là nực cười! Địch Trác Lệ, cô nghĩ mình có tư cách bước chân vào Cao gia sao? Hoang tưởng.
Bạch Vãn Di nói đến không cho Địch Trác Lệ cơ hội đáp trả, cô ấy quay sang Hàn Thiên Nguyệt, nhẹ nhàng nói, giọng điệu khác xa với vừa rồi!
_ Nguyệt Nguyệt, mình bảo Trạch sắp xếp ổn thỏa rồi, tiệc của cậu nhất định phải do cậu làm chủ.
_ Tất nhiên, để chó vào làm chủ, thật mất mặt Hàn gia. Tôm đến nhà rồng, không được để tôm hoang tưởng mình là rồng được!
_ Cậu giỏi nhất!
Địch Trác Lệ bị làm lơ, càng nghe càng không hiểu cuộc đối thoại của Hàn Thiên Nguyệt và Bạch Vãn Di, khiến cô ta tức giận không thôi! Cả hai đi lướt qua cô ta, Hàn Thiên Nguyệt không nhịn được mà lên tiếng:
_ Không hiểu là ngu rồi!
_ Cô...
