7. Tiệc
Buổi tiệc rất nhanh đã đến, Hàn Thiên Nguyệt hôm nay là chủ nhân của bữa tiệc long trọng này! Cô diện trên người bộ váy đuôi cá body màu đen đầy gợi cảm và quyến rũ.
Cô đến sớm đãi khách, vừa hay Mộc Dực cũng đến dự, anh ta đi đến cùng với ly rượu trên tay, đưa lên kính Hàn Thiên Nguyệt, sau đó nói:
_ Hàn Thiên Nguyệt, hôm nay em thật đẹp.
_ Cảm ơn lời khen của anh, anh cứ tự nhiên là được, tôi phải đi tiếp khách rồi!
_ Khoan đã, dù sao thì rất nhanh chúng ta sẽ trở thành người một nhà, em không cần phải lạnh nhạt như vậy!
Hàn Thiên Nguyệt nhìn Mộc Dực đang chắn đường mình, cô nhẹ nhàng kéo tay anh ta ra, mỉm cười nói:
_ Mộc thiếu, chúng ta là lần đầu gặp nhau, anh như vậy không phải phép. Còn nữa, chúng ta chưa chắc đã trở thành người một nhà, anh đừng rêu rao như vậy, tổn hại thanh danh của tôi thì sẽ không hay!
_ Đúng là lời nói sắc bén, tuy nhẹ nhàng nhưng sát thương cao. Tôi thấy em đúng như lời đồn, mạnh mẽ và quyết đoán.
_ Khiến anh chê cười rồi!
_ Nguyệt Nguyệt, mình đến rồi đây! Tất cả đã hoàn thành, chờ thời cơ đến, nhất định sẽ có kịch hay xem.
Hàn Thiên Nguyệt mỉm cười, kéo tay Bạch Vãn Di quay đi, để lại Mộc Dực một đống dấu chấm hỏi to đùng. Anh ta nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Hàn Thiên Nguyệt, nhất thời mỉm cười ấm áp, nhỏ giọng nói:
_ Nguyệt Nguyệt, em không những đẹp mà còn rất mạnh mẽ, anh thích em rồi!
_ Miếng ngọc bội ở chỗ cô ta, tôi giúp anh có được cô ta!
Địch Trác Lệ từ phía sau đi đến, cầm ly rượu mỉm cười với Mộc Dực. Anh ta nhìn gương mặt và vóc dáng của Địch Trác Lệ, không nhịn được mà lên tiếng:
_ "Nữ thần mặt đơ"? Sao cô lại ở đây?
_ Anh có ý gì hả? "Nữ thần mặt đơ"? Anh không thể nói câu gì tốt đẹp sao? Tôi có lòng tốt muốn giúp anh, vậy mà anh lại...anh lại như vậy! Hừ...
_ Tôi cần sao? Thủ đoạn trơ trẽn như cô thì tôi không cần, tự tôi theo đuổi cô ấy, chân thành có đổi được chân tình hay không cũng do tôi. Địch Trác Lệ, đừng có dùng thủ đoạn của mình làm tổn thương Hàn Thiên Nguyệt.
_ Anh yêu thật rồi sao? Anh nghĩ mình có cửa không trong khi cô ta yêu Cao Khải Phong?
Mộc Dực nhìn Địch Trác Lệ, mặt đen lại không vì câu nói của cô ta mà vì thủ đoạn ly gián của cô ta. Mộc Dực uống cạn ly rượu, ánh mắt sắc bén nhìn Địch Trác Lệ, lạnh giọng nói:
_ Địch Trác Lệ, tôi không chắc mình sẽ có được Hàn Thiên Nguyệt, nhưng tôi quan minh chính đại theo đuổi cô ấy! Còn cô, phải dùng đến những thủ đoạn dơ bẩn mới có được tình yêu, nó không chắc sẽ được hạnh phúc. Đừng đến tìm tôi, tôi không hợp tác với cô đâu!
_ Mộc Dực, anh...
Mộc Dực không quan tâm đến Địch Trác Lệ, quay người rời đi mất. Cô ta giận dỗi đi tìm Cao Khải Phong, nhưng lại thấy anh đang cùng Hàn Thiên Nguyệt trò chuyện với Bạch Vãn Di và Cao Khải Trạch.
Địch Trác Lệ đi đến chen vào ngồi cạnh Cao Khải Phong, khoác tay anh mà nũng nịu:
_ Phong, chúng ta đến gặp ba em đi, ông ấy rất thích anh đấy!
_ Địch Trác Lệ, chúng ta chưa có quan hệ gì, đừng lôi phụ huynh vào cuộc, không hay đâu!
_ Anh định sẽ không xác nhận quan hệ với em sao?
_ Em còn nói nữa thì đừng có theo anh, cút lẹ còn kịp.
_ Không nói nữa, không nói nữa, anh đừng giận mà, em sai rồi!
Địch Trác Lệ liếc nhìn Hàn Thiên Nguyệt, cô không sợ mà đối mắt với cô ta, khiến cô ta có chút sợ hãi mà liếc đi chỗ khác!
...
Hàn Quốc Khiêm đến cũng là lúc buổi tiệc chính thức bắt đầu. Ông ta đi lên sân khấu nhìn xuống dưới, mắt thấy Hàn Thiên Nguyệt xinh đẹp trong bộ váy thiết kế riêng, ông ta mỉm cười hài lòng, chậm rãi lên tiếng:
_ Buổi ra mắt tân chủ tịch mới của Hàn thị hôm nay, rất vui vì có được sự góp mặt của quý khách dự, chân thành cảm ơn tất cả các quý khách đến dự ngày hôm nay! Sau đây, tôi xin mời con gái của tôi là Hàn Thiên Nguyệt, lên đây để ba ra mắt con với mọi người.
Hàn Thiên Nguyệt cố gắng mỉm cười đi lên sân khấu, thân hình mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp, cử chỉ và hành động đều vô cùng nhẹ nhàng, khiến tất cả nhìn không thể rời mắt.
Hàn Quốc Khiêm truyền micro cho Hàn Thiên Nguyệt, ghé miệng vào tai cô nói nhỏ:
_ Nói gì có uy nghiêm một chút, nếu không chỗ đứng trong Hàn thị chưa chắc đã có thể bền lâu.
Hàn Thiên Nguyệt im lặng, nhìn micro trong tay, nhất thời cảm thấy Hàn Quốc Khiêm nói đúng. Nếu không thể tạo uy nghiêm ở đây, tất cả đều sẽ chỉ xem cô là người núp dưới bóng của Hàn Quốc Khiêm. Nếu có thể khiến tất cả đều công nhận cô, vậy Hàn Quốc Khiêm rất nhanh sẽ chỉ là một cựu chủ tịch của Hàn thị.
Hàn Thiên Nguyệt mỉm cười gật đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống bên dưới, giọng nói lạnh lùng sắc bén, khiến người khác có chút sợ hãi khí chất của cô.
_ Xin chào, tôi là Hàn Thiên Nguyệt, là chủ tịch mới của Hàn thị, chỉ mong bản thân có thể tạo ra nhiều kì tích khi ngồi trên chiếc ghế này. Năng lực của bản thân tôi, ba tôi biết rõ, người trong Hàn thị cũng biết rõ, rất mong được va chạm với nhiều bậc trưởng bối để có thể khiến bản thân hoàn hảo hơn.
Bốp, bốp, bốp...
Tiếng vỗ tay vang lên, hoà với tiếng xì xầm bàn tán của các khách dự, khiến Hàn Quốc Khiêm hài lòng đến cười không khép được miệng. Ông ta nhìn xuống bên dưới, đưa micro lại cho Vương Thụ rồi kéo tay Hàn Thiên Nguyệt xuống dưới sảnh.
Cô nghi hoặc nhìn theo hướng của Hàn Quốc Khiêm, điểm đến lại là Mộc Dực và ba của anh ta. Hàn Thiên Nguyệt nhìn Mộc Dực một cái rồi quay sang cúi đầu trước Mộc Hảo, vui vẻ nói:
_ Chào Mộc tổng, rất vui được gặp ông ở đây!
_ Nguyệt Nguyệt, bây giờ là giờ thư giãn, đừng gọi xa cách như vậy! Đây là Mộc Hảo, ba của Mộc Dực, là ba chồng tương lai của con.
Hàn Thiên Nguyệt nghe xong liền tắt nụ cười, lạnh lùng nhìn Hàn Quốc Khiêm, sau đó lên tiếng đáp:
_ Ba, con vừa nhậm chức chủ tịch, có rất nhiều chuyện phải giải quyết, không rảnh tính những chuyện vô bổ này!
_ Không sao, con và Mộc Dực từ từ tìm hiểu, sang năm hay sang năm nữa lấy nhau cũng được, ba không vội.
_ Phải đấy Nguyệt Nguyệt, chúng ta từ từ tìm hiểu, anh cũng không gấp.
_ Đừng gọi thân mật, tôi không quen bị người lạ gọi như vậy!
Hàn Thiên Nguyệt chống đối không ngừng, khiến Hàn Quốc Khiêm mất mặt nhưng lại không thể tỏ ra sự tức giận của mình. Cô nhìn sơ qua cũng hiểu rõ, nhưng lại không vạch trần mà còn làm điều tồi tệ hơn khiến tất cả đều phải kinh ngạc:
_ Mộc tổng, tôi nghe nói Mộc gia có hai miếng ngọc bội, một nửa sẽ trao cho con dâu duy nhất của Mộc gia, nửa còn lại sẽ giữ cho Mộc thiếu. Vậy cho hỏi, tôi nếu như bây giờ chấp nhận gả cho Mộc Dực, nó có thể thuộc về tôi không?
Mộc Hảo nghe xong liền bật cười hài lòng, ông ta gật đầu khen ngợi tài trí của Hàn Thiên Nguyệt, không nhanh không chậm mà lên tiếng giải đáp cho cô:
_ Mộc gia đúng là có hai miếng ngọc bội như cô nói, nhưng gần đây lại bị mất một nửa, không rõ tin tức như thế nào! Nên là truyền thống này đã bị hủy bỏ cách đây ba ngày rồi!
_ Hủy bỏ rồi sao? Đáng tiếc thật, tôi lại biết nó đang nằm trong tay ai!
_ Hàn Thiên Nguyệt, cô biết thật sao? Nếu cô biết nó đang ở đâu, tôi sẽ trao nó cho cô.
