Chương 9: Ma Cũ Ăn Hiếp Ma Mới (1)
Bọn cô hồn đàn em nghĩ rằng có lẽ đại ca hắn trượng nghĩa và thấy Châu Ngọc mồ côi thác oan nên mới giúp đỡ. Vả lại đại ca không vừa mắt Diêm Vương nên quấy rối. Cũng như tên Phi Long chết bằm kia thích lên điện tìm sự náo nhiệt, chẳng phải ra mặt cho ai.
Như vậy chốt lại là đại ca không thích cô gái kia. Thế thì dễ xử thôi, chẳng cần phải chiếu cố đặc biệt cho Châu Ngọc nữa. Đám cô hồn ngó nhau, rồi nhìn phó thủ lĩnh trưng cầu dân ý.
Phó thủ lĩnh lại nghĩ chuyện không đơn giản. Hắn cảm thấy đại ca nhà mình giống như bị bệnh sĩ, thích người ta mà không chịu thừa nhận. Hắn vốn muốn bàn lại với đám đàn em, không nên phỏng đoán vội tâm tư của đại ca, như vậy rất dễ chết.
Nhưng giờ ngó thái độ ghét bỏ của Minh Khải khi nghe thuộc hạ bảo anh thích Châu Ngọc, thế là phó thủ lĩnh liền hoang mang. Đại ca hậm hực thế này có lẽ không thích cô ấy thật. Thôi thì hắn không nên nói tới nói lui, hãyy cho qua chuyện này đi.
Nghĩ được như vậy nhưng lòng hắn vẫn lấn cấn. Để không phải chịu tội về sau, hắn tự nhủ sẽ không đối xử khắc nghiệt với Châu Ngọc. Hắn sẽ không giống đám âm binh đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia. Cả đời hắn đi theo đại ca anh minh, tất nhiên cũng học hỏi được ít nhiều.
Đàn em bên dưới và mấy con ma nữ đều là đám đầu to, óc trái nho. Thấy đại ca phủ nhận không thích Châu Ngọc liền tin tuyệt đối. Thế là đồng lòng sử xự như trước giờ, vẫn hợp tác với nhau.
Bởi vì đại cô hồn không thích gần nữ giới, cho nên đám ma nữ không ai được tới cạnh anh. Bọn họ muốn thông tin gì của Minh Khải đều phải trả phí cho mấy tên thuộc hạ thân tín của anh.
Nói như thế không phải mấy kẻ này thấy lợi trước mắt rồi bán đứng chủ nhân. Chẳng qua bọn hắn biết mấy cô nàng này sẽ không đụng được một cọng lông của đại ca anh minh, nên mới liều mạng cung cấp thông tin để hưởng chút ngon ngọt.
Cũng như bây giờ, sau khi xếp chỗ cho Châu Ngọc xong, đám ma nữ quay lại thì thấy đại ca đã về phòng, phó thủ lĩnh cũng biến mất, chỉ còn lại bọn nhí nhố bên dưới. Các cô lại dò hỏi: “Thái độ của đại ca với Châu Ngọc ra sao? Đại ca có dặn chiếu cố đặc biệt gì cho cô ta hay không?
Nếu là phó thủ lĩnh, chắc chắn hắn sẽ trả lời theo kiểu nước đôi, bởi vì Châu Ngọc chiếm vị trí nào trong lòng đại ca vẫn là một ẩn số, tốt hơn hết hãy khách sáo một chút. Nhưng đám giang hồ cẩu tử thiểu năng, thế nên bị các cô dụ bằng đồ ăn, bia bọt liền phun những lời xảo ngôn loạn ngữ:
“Không hề, đại ca chẳng có phản ứng gì với cô ta. Đại ca làm sao thích người mới gặp cho được. Đâu dễ gì chiếm được trái tim băng giá của đại ca.”
Một tên khác nói như mình là chuyên gia tâm lý: “Bộ mấy cô không thấy lúc nãy đại ca giận khi thằng ngu kia bảo anh thích Châu Ngọc sao? Đại ca hoàn toàn không có tình cảm với cô ta đâu.”
Đám cô hồn nữ nghe vậy đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cứ như vừa cùng nhau trải qua kiếp nạn.
Bọn ma nam nhìn thấy biểu cảm của họ thì ngạc nhiên vô cùng. Bọn hắn âm thầm trao đổi ánh mắt cho nhau: “Đám nữ quái này đã uống thuốc chưa?”
Ngày thường bọn điên này luôn chiến tranh để giành bê đồ ăn thức uống cho đại ca, hôm nay tự nhiên đoàn kết bất chợt.
Não ngắn như tụi hắn làm sao hiểu mấu chốt. Các cô hiện giờ có chung một nỗi sầu, sợ đại ca chú ý Châu Ngọc. Anh là báo vật bọn họ thèm khát từ bao đời nay, tự nhiên một oan hồn vất vưởng ở đâu nhảy vào thu hút sự chú ý của anh, chuyện này không thể chấp nhận được, và đương nhiên họ cũng không có cảm tình với Châu Ngọc.
Đám ma nữ lúc còn sống là trẻ trâu, thiếu ý thức. Tuổi mới lớn ngông cuồng, chẳng chịu nghe lời khuyên của ai. Chỉ cần bị nói động là lập tức thể hiện cái tôi. Cho nên mới có chuyện cắt tay vì giận cha mẹ, hoặc lướt Facebook tự tử cầu lượt thích và bình luận, hay giận người yêu nhảy lầu cho anh ta hối tiếc. Tóm lại cái chết nào cũng tào lao vô cùng.
Đám này không có não và cũng đừng mong bọn họ sẽ suy nghĩ bình thường. Sau khi nghe mấy tên cô hồn nam khẳng định đại ca chẳng có ý gì với Châu Ngọc, thế là chuẩn bị liên thủ để hành hạ và tìm cách đuổi cô đi. Châu Ngọc không hề biết chuyện rắc rối sắp xảy đến.
Là một vong mới, tự nhiên cảm thấy không quen. Dù chưa bị bạc đãi nhưng lòng không tránh khỏi buồn bã chán chường và nhớ cố hương trên dương thế. Cô nhớ giường tầng trong ký túc xá, nhớ những ngày chủ nhật tới nhà thờ giúp các Sơ dạy trẻ mồ côi, hoặc làm tình nguyện viên cho một chương trình từ thiện nào đó.
Nếu Châu Ngọc có người thân cúng cơm siêu độ trong vòng bốn mươi chín ngày như mấy vong hồn bình thường khác, chắc cô sẽ đỡ sầu vương. Châu Ngọc không có ai tưởng nhớ, đã vậy còn xui xẻo thác vào thời buổi dịch giã, đường phố bị phong tỏa, các Sơ cũng không thể tới thắp cho cô một nén nhang tiễn biệt.
Châu Ngọc giống đa phần người đã mất, đều muốn quay lại nơi mình từng sống, hoặc chỗ mình uổng mạng. Vì thế cô liền bay lên dương thế đến ngay hiện trường vụ tai nạn. Đã hai ngày trôi qua, cô biết xác của mình bị thiêu chung với các bệnh nhân covid khác để tránh lây nhiễm. Dù nói chết rồi còn gì mà buồn đau, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, cô vẫn thấy chạnh lòng.
