Chương
Cài đặt

Chương 10: Ma Cũ Ăn Hiếp Ma Mới (2)

Kẻ mồ coi như Châu Ngọc thảm đến mức không ai đến nhận tro cốt. Nó được chính quyền gửi tạm ở một ngôi chùa. Châu Ngọc không muốn nhớ tới rồi ủy mị thêm nữa. Cô bay đến khu điều trị covid mà mình từng phục vụ. Nơi này không khí vẫn đang dầu sôi lửa bỏng, người sắp trút hơi thở cuối cùng, kẻ thì đang thở máy hoặc đang được các y bác sĩ tích cực cấp cứu. Tình hình căng như dây đàn.

Mới hai ngày trước Châu Ngọc cũng theo đội này. Dù chỉ là sinh viên năm tư nhưng vì nhân lực hỗ trợ cho các bệnh viện chính thống và cả dã chiến thiếu nhiều, nên Châu Ngọc và các bạn của mình cũng được góp sức ở tuyến đầu. Cô ở bệnh viện mỗi ngày chân không chạm đất. Mặc đồ bảo hộ từ sáng, đến lúc cởi ra kéo theo cả mồ hôi có thể đựng bằng xô.

Vất vả nguy hiểm là vậy nhưng Châu Ngọc vẫn cảm thấy hạnh phúc, vì bản thân có thể giúp ích cho đời. Châu Ngọc không biết bạn mình thế nào, còn cô lớn lên nhờ tình thương của xã hội, trong lòng luôn mang suy nghĩ giúp người là giúp mình. Nếu có điều kiện thì nên hỗ trợ những hoàn cảnh khó khăn hơn.

Châu Ngọc hiểu cảm giác nghèo khó. Bản thân cô nếu không có mạnh thường quân dang tay, có lẽ cô chẳng được như ngày nay. Cho nên khi trường phát động phong trào tình nguyện tuyến đầu, Châu Ngọc là người xung phong trước tiên. Một số né tránh và cười sau lưng rằng:

“Nhỏ đó bị điên, tự nhiên đi tìm chết.”

Kẻ khác lại cất giọng lạnh nhạt: “Tình hình bây giờ mà đi tình nguyện chỉ có chết. Ai ngốc mới mạo hiểm.”

Mỗi người một suy nghĩ, Châu Ngọc không phê phán ai. Vài bạn học sung sướng từ nhỏ, làm sao hiểu cảm giác cơ cực, khốn khó và cần sự giúp đỡ là như thế nào. Làm người ai không tham sống? Covid khủng khiếp mức nào ai cũng biết, nên họ lo sợ là điều hiển nhiên.

Châu Ngọc thì không có gì phải sợ. Nhưng kể ra số phận của cô cũng thật buồn cười, vài người bạn khi làm tình nguyện bị Covid đã khỏi, chỉ một số ít không may. Còn cô không tuyệt mạng vì Covid, mà lại thác oan do tai nạn.

Châu Ngọc đứng lặng lẽ quan sát các y bác sĩ qua lại tấp nập. Cô cảm nhận được cơ thể nặng nề của họ do mồ hôi bên trong không ngừng chảy ra. Nhưng họ không được dừng lại một chút để ăn uống, ngủ nghỉ vì bệnh nhân đang cần.

Điện thoại bàn liên tục vang lên, người nhiễm covid cần xe cấp cứu khẩn. Vị chịu trách nhiệm điều phối xe nghe máy đến lúc không còn khả năng sắp xếp được nữa, phải nghẹn ngào trả lời cho người đang cầu cứu bên kia đầu dây:

“Con xin lỗi, giờ chẳng còn xe cứu thương, con không giúp được dì nữa rồi hu hu…”

Mấy chữ cuối chị ấy nấc lên và buông điện thoại, hai chân khụy xuống. Chị cảm nhận được người gọi đã dùng chút hơi tàn cầu cứu, tiếc rằng chỗ này đã hết xe cứu thương. Trên địa bàn thành phố nhiều ca như vậy, người bệnh không đợi được xe cứu thương và bệnh viện cũng không đủ xe cứu thương để giúp họ.

Có những tổ chức thiện nguyện và những người mang tấm lòng nhân ái đã bỏ tiền mua bình oxy rồi cho mượn. Họ đăng số điện thoại lên các trang mạng cho ai cần liên lạc, nhưng vẫn không đủ sức giúp hết tất cả người bệnh. Đại dịch Covid tràn lan khắp nơi nên chính quyền phải ra lệnh phong tỏa. Đường phố phồn hoa một thời tấp nập người và xe giờ đã vắng bóng.

Nhà nhà cửa đóng then cài. Chỗ nào có người bị Covid thì giăng dây, chẳng ai dám đến gần. Châu Ngọc thấy các bác sĩ, thầy giáo của mình và vài bạn sinh viên cùng khóa, đàn anh đàn chị chân không chạm đất, tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân, số phận của họ cũng chưa biết sẽ về đâu. Tuy có bảo hộ nhưng rủi ro tiềm ẩn nào chẳng có.

Cô chăm chú nhìn một vị bác sĩ cố cấp cứu cho một cụ già trên bảy mươi tuổi đang lấy hơi lên. Giọng ông ra lệnh nặng nề:

“Kích điện.”

Phụ tá bên cạnh nhận lệnh làm theo mà không biết rằng hồn bà đã lìa khỏi xác. Châu Ngọc biết được điều này bởi vì cô đã thấy cả quá trình. Hồn bà ấy rời khỏi cơ thể, rồi đứng đó nhìn y bác sĩ đang cấp cứu cho mình. Sau khi đã nhìn đủ, dì ấy lại quay sang Châu Ngọc khiến cô rùng mình sợ hãi, nhưng rồi chợt nhận ra bản thân cũng là ma sao phải sợ người ta?

Châu Ngọc chưa kịp trấn tĩnh thì bất thình lình thấy vô số hồn ma đồng loạt xuất hiện trước mặt. Có một thân ảnh chẳng biết là quỷ hay ma, vị này mặc đồ hiện đại, không phải bộ cánh trắng toát bay phấp phới, tóc xõa dài như mấy câu chuyện ma cô thường được nghe kể.

Có thân ảnh mong manh ốm yếu, vừa nhìn đã biết mất vì bệnh. Mấy kẻ còn lại cũng không quá dọa người, ngoại trừ con ma nữ có khuôn mặt ưa nhìn nhưng ánh mắt bắn về phía Châu Ngọc lại kém thân thiện, giống như cô đang uy hiếp địa vị hoa hậu của nó.

Châu Ngọc khi chết vẫn đang khoác trên người áo bảo hộ dành cho y bác sĩ. Hôm qua xuống cửu tuyền cô đã cởi bỏ, lộ ra bộ đồ được mặc trước lúc đi làm. Áo sơ mi trắng nhún bèo ở cổ và tay, bên dưới là chiếc quần jean xanh rêu kiểu học trò. Châu Ngọc trước giờ không chú ý vẻ bề ngoài, nhưng hôm qua nghe đám cô hồn thì thầm cô xinh đẹp. Vậy vẻ bề ngoài khi chết của cô chắc không đến nổi nhát ma người ta, nên con ma nữ này mới ghét cô chăng?

Nhưng cô chỉ vô tình đứng đây, đâu có ý định tranh chức vô địch xinh đẹp mà nó ganh tị. Chưa kịp phản ứng gì thì đám ma quỷ lại theo nó liếc cô. Một mình nhỏ kia chẳng đáng sợ, nhưng cả đám đàn áp thì quá dọa người. Châu Ngọc run rẩy muốn biến khỏi nơi này. Các y bác sĩ bận rộn không hề biết bên cạnh mình có nhiều cô hồn dạ quỷ đang dùng ánh mắt uy hiếp nhau.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.