2. Nỗi đau của quá khứ
_ Cái tát đó đau lắm, đau đến nỗi tôi không bao giờ quên được! Ông nhẫn tâm đẩy mẹ xuống lầu, bắt tôi phải nhìn cảnh máu me đầy ám ảnh đó, khi tôi chỉ mới mười sáu tuổi. Ông điên đến nỗi bản thân còn không biết mình đã làm điều đó!
Bốp.
_ Mày có im hay không?
_ Ba đánh chết tôi đi! Tôi chịu cái cảnh này quá đủ rồi, ông đánh chết tôi để tôi đi với mẹ đi!
_ Mày nghĩ mày sẽ được chết dễ dàng vậy sao? Mày đừng quên, nếu mày biến mất khỏi tao, thì mẹ mày cho dù có chết thì cũng không được yên thân đâu! Xương cốt của mẹ mày, tao không chắc sẽ giữ nguyên như vậy!
_ Ông...
Hàn Thiên Nguyệt uất ức nhìn Hàn Quốc Khiêm, ông ta có bệnh thần kinh thật sao? Những chuyện như vậy mà cũng dám nói ra, còn uy hiếp cô một cách khốn nạn như vậy! Hàn Thiên Nguyệt nén đau thương, quay người rời khỏi con thú đội lốt người này! Cô không thể chết, còn phải sống tốt hơn nữa, bởi vì cô phải sống luôn cuộc đời của mẹ mình.
...
_ Cắt, chuyển cảnh, nam phụ chuẩn bị cảnh tiếp theo đi!
Đoàn phim bận rộn, bộ phim sắp đến hồi kết, tất cả đều ráo riết chạy đua với thời gian, không ai có thể nghỉ ngơi quá lâu.
Cao Khải Phong im lặng ngồi dặm lại phấn, ánh mắt dán chặt vào một thứ gì đó hay ho. Bất ngờ một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến anh thoát khỏi mớ suy nghĩ trong đầu:
_ Phong, buổi tiệc sắp tới của Hàn gia, anh đưa em theo nha? Chúng ta làm bạn đi dự, có được không?
_ Xin lỗi, tôi có người đi cùng rồi!
_ Không sao, anh cho em theo luôn cũng được, sẽ không làm phiền anh và bạn của anh.
Cao Khải Phong không đáp lời, khiến cho Địch Trác Lệ có chút không vui. Cô ta nhìn thợ trang điểm, cô ta hiểu ý liền rời đi mất, trong phòng chỉ còn lại Cao Khải Phong và Địch Trác Lệ. Cô ta ngồi xuống cạnh anh, kiên nhẫn lên tiếng:
_ Phong, hay là anh đưa em đến thôi, em tự chơi một mình, không làm phiền hai người.
_ Cô không có thiệp mời sao? Có thì tự mà đi, tôi không rảnh đi cùng cô.
_ Phong, anh đừng có như vậy mà, trước kia anh đâu có lạnh lùng với em như vậy! Có phải, anh có người khác rồi không?
_ Địch Trác Lệ, người khác là khác thế nào? Tôi với cô không có yêu nhau, có người khác mà cô nói không đúng với trường hợp này! Đừng có níu tay níu chân nữa, không thấy phản cảm sao?
Địch Trác Lệ mở to mắt nhìn Cao Khải Phong, qua một lúc liền ngấn lệ, khóc nức nở:
_ Phong, anh không được lớn tiếng với em, anh như vậy em thấy không quen. Phong, anh đừng bỏ mặc em mà, em yêu anh như vậy, tại sao anh lại không nhận ra chứ?
_ Không phải là không nhận ra, vấn đề là chúng ta không hợp nhau, tôi càng không thể thích cô.
_ Tại sao?
_ Tôi có người mình thích rồi! Cô an phận thủ thường thì sẽ không có cái drama nào hết, còn không, mọi người đều sẽ chú ý đến chúng ta.
Cao Khải Phong quay lưng rời đi, không thèm nhìn xem cảm nhận của Địch Trác Lệ như thế nào! Hai tay cô ta nắm chặt, ánh mắt khát máu khiến người khác phải khiếp sợ, giọng nói quỷ dị vang lên:
_ Cao Khải Phong, em không tin mình không thể khiến anh rung động, cho dù cái giá phải đổi là gì, em cũng muốn thử một lần! Đợi đi, em nhất định sẽ nắm được thóp của anh, rồi anh sẽ là của em, nhanh thôi anh yêu.
...
Phòng họp, Hàn Thiên Nguyệt ngồi giữa, hôm nay không có mặt của Hàn Quốc Khiêm, ai ai cũng không nể mặt cô, bàn tán xôn xao, nghi ngờ năng lực của Hàn Thiên Nguyệt.
_ Cô ta chỉ được cái là con gái của chủ tịch Hàn, ngoài ra thì được cái gì nữa đâu chứ!
_ Cũng chỉ là con ranh chưa kịp lớn, vẫn chưa thể gánh nổi trọng trách này!
_ Phản đối không được, chúng ta còn cách gì khác ngoài chấp nhận sự thật sao?
_ Còn chứ! Chỉ cần giao hợp đồng của Cao thị cho cô ta, nếu kí không được, vậy chúng ta kiến nghị lên Hàn Quốc Khiêm cũng chưa muộn.
Bốp.
_ Nếu các người giỏi thì đi làm thử xem! Không kí được với Cao thị thì đẩy cho tôi sao? Chẳng phải kinh nghiệm nhiều lắm mà, một hợp đồng như vậy mà cũng không kí được, các người còn lớn tiếng ở đây nói ai?
Hàn Thiên Nguyệt nhịn đủ rồi, không làm quá thì không ai xem cô ra gì! Muốn tạo được chỗ đứng trong Hàn thị, thì nhất định không được mềm lòng.
Mạc Đông, cổ đông lớn của Hàn thị, ông ta đã âm mưu chiếm đoạt chiếc ghế chủ tịch này từ lâu rồi, nhưng giờ lại bị Hàn Thiên Nguyệt ngán chân, ông ta không giải quyết cô thì sẽ không còn cơ hội được ngồi lên nữa!
Mạc Đông đẩy hợp đồng sang cho Hàn Thiên Nguyệt, dùng giọng điệu của một bậc trưởng bối mà ra lệnh, nhưng có lẽ ông ta không có cơ hội lên mặt trước mặt cô rồi!
_ Hàn Thiên Nguyệt, đây là hợp đồng rất quan trọng với Hàn thị, nếu cô không kí được thì cô đã thừa nhận bản thân không có năng lực rồi!
_ Tôi không có năng lực? Vậy hợp đồng này có bao nhiêu người đi bàn rồi? Mấy người đó chắc cũng không có năng lực, tôi có nên đổi cổ đông, thay thế chỗ của họ không?
_ Hàn Thiên Nguyệt, cô...
_ Mạc tổng, ông đứng dưới trướng của tôi, một là gọi tôi Hàn tổng, hai là tân chủ tịch Hàn. Những ai không biết quy tắc, tôi không ngại dạy lại cho người đó! Tan họp.
Hàn Thiên Nguyệt liếc nhìn gương mặt khó coi của Mạc Đông, lạnh lùng rời đi, mặc cho bọn họ muốn phản bác cũng không có cơ hội.
...
_ Tiểu Phong, chúng ta đến trung tâm thương mại đi, chuẩn bị đến giờ quay quảng cáo rồi!
_ Được, đi thôi!
Cao Khải Phong ngồi trong xe nhìn ra, đúng lúc chạy ngang xe của Hàn Thiên Nguyệt, anh quay đầu nhìn lại để xác nhận, sau đó thấy cô cũng rẽ vào gara của trung tâm thương mại.
Cao Khải Phong bịt mặt, đeo kính vào, xe vừa vào chỗ đậu, anh đã nhanh chân xuống xe đi đến trước xe Hàn Thiên Nguyệt, gõ gõ cửa kính, cô khó hiểu mở cửa ra, lạnh giọng hỏi:
_ Anh trai, muốn hỏi gì sao?
_ Hàn Thiên Nguyệt, là tôi.
_ Cao Khải Phong? Anh không sợ lên trang nhất sao? Tôi còn có chuyện, không tiếp chuyện với anh được!
_ Hàn Thiên Nguyệt, khoảng nửa tiếng nữa em rảnh không, chúng ta nói chuyện đi!
Hàn Thiên Nguyệt nhìn bàn tay đang bị Cao Khải Phong giữa chặt, cảm giác có chút gì đó trong câu nói vừa rồi! Cô mỉm cười nhẹ, gật đầu đồng ý với anh:
_ Được, vậy buông tay ra được chưa! Tôi không sợ mình đứng trang nhất hay trang nhì, chỉ sợ ảnh đế như anh phải dây vào scandal với tôi thôi!
_ Em lo cho tôi sao?
_ Đừng hỏi tôi lo hay không, cũng chỉ là câu nói, đối với tôi không có trọng lượng.
_ Hàn Thiên Nguyệt,... tôi đi đây!
_ Ừm!
Cao Khải Phong luyến tiếc rời đi, quản lý đứng gần đó không làm phiền hai người, chỉ lẳng lặng đi phía sau Cao Khải Phong khi anh rời đi! Anh ta quay lại nhìn Hàn Thiên Nguyệt, sau đó quay sang hỏi Cao Khải Phong:
_ Cô gái đó...?
_ Người tôi yêu.
_ Chính là người anh thích trước khi quay lại giới giải trí sao? Tôi thấy cô ấy không giống như trong hình.
_ Một là do thời gian, hai là do Hàn Quốc Khiêm biến cô ấy thành như vậy!
Trong góc khuất xuất hiện một người phụ nữ, cô ta thần thần bí bí khiến người khác cảm thấy nguy hiểm. Nụ cười lộ ra vẻ đắc ý, nhìn theo bóng lưng của Hàn Thiên Nguyệt, một lúc liền rời đi mất!
