Chương 3: Sự khác nhau giữa "yêu" và "được yêu".
Hạo Hiên cùng thư kí của mình là Triết Thuyết đi đến sân bay, chiếc máy bay hạ cánh, một người đàn ông trung niên bước xuống liền đảo mắt nhìn xung quanh, ông ta ăn mặc đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý, một chiếc sơ mi xanh da trời, cùng với chiếc quần kaki trắng, nước da trắng hồng, đôi mắt xanh lơ đầy mị lực, mái tóc hạt dẻ được cắt ngắn gọn gàng, ngoại hình không quá hoàn hảo nhưng cũng thuộc hàng cực phẩm.
Ông ta vừa đi được vài bước liền có một nhóm gồm vài người mặc toàn bộ vest đen chạy đến trịnh trọng cúi đầu, một người đứng ra phía trước lịch sự:
- Chào ông James, mời ông đi theo chúng tôi, Thầm tổng của chúng tôi đang đợi.
Thầm tổng có khác, trong một thời gian ngắn đã có thể chuẩn bị chu đáo như vậy, ông James sải bước theo nhóm người đó, người của Thầm tổng làm việc rất tốt, chỉ cần là lệnh của anh, họ có thể tạo cho đối phương cảm giác sợ hãi hay thoải mái.
Ông ta được đưa đến một chiếc Ferrari đen bóng, có người mở cửa xe cho ông ta ngồi vào trong, ngay cạnh Hạo Hiên, vừa đặt mông vào trong xe, tim ông suýt nữa rơi ra ngoài bởi một giọng nói lạnh ngắt:
- Thật vinh hạnh được gặp ông.
Dù biết trước đó là anh nhưng ông không thể ngờ giọng nói của anh lại lạnh đến như vậy, như dọa người vậy, ông cũng lịch sự chào lại anh:
- Thầm tổng trực tiếp đến đón như vậy, tôi mới thật vinh hạnh.
Chiếc xe lăn bánh về lại JY, Hạo Hiên cùng James ngồi trong phòng làm việc của anh mà trao đổi về sự hợp tác lần này giữa JY cùng một công ty lớn ở Mỹ, JY phải được mở rộng và phát triển hơn nữa, vừa đến nơi đã phải làm việc ngay nên James có hơi mệt, sau bữa trưa, Hạo Hiên liền cho người đưa James đến nơi đã được chuẩn bị từ trước để nghỉ ngơi, sau đó anh gọi cho Tùy Ngọc như thường lệ, cô lười biếng trả lời:
- Nói đi.
- Em nhớ ăn trưa đi, đừng bỏ bữa.
- Anh không cần lo, Dương Khiết sẽ đến đón tôi.
Anh hơi lặng người, có thể cô không yêu anh, nhưng việc nhắc đến người cô yêu với anh thì có hơi tàn nhẫn, lòng anh khó chịu vô cùng nhưng không nói, vì anh yêu cô, với anh chỉ cần cô thoải mái là được, đôi mắt thoáng buồn, anh trầm giọng:
- À, vậy thôi, em đi ăn vui vẻ.
- Dĩ nhiên là vui rồi.
Cô tắt máy ngang sau khi buông câu nói vô tình kia, cũng phải, chỉ cần người đi cùng cô không phải là anh thì cô sẽ rất vui, dù đã quá quen với giọng điệu đó của cô nhưng tim anh vẫn có chút nhói đau, rõ ràng là nó đang rỉ máu mà anh lại cố phủ nhận điều đó, anh ngửa đầu ra sau tựa ghế trong phòng làm việc, khép hờ mắt nghỉ ngơi, khóe mắt hơi cay nhưng anh lại chẳng thể khóc, vì anh là Thầm Hạo Hiên.
Đến chiều khi anh về nhà, cô vẫn chưa về, anh lên phòng tắm rửa một chút rồi lại xuống bếp nấu cơm, lúc cô về thì người cô đã thoang thoảng mùi rượu, chân bước không vững, anh lo lắng:
- Em không sao chứ?
- Không cần anh phải quan tâm.
Nói rồi cô đi về phòng, không quên để lại câu nói:
- Tôi ăn với Dương Khiết rồi.
Anh lại buồn rầu đi vào bếp, lại là Dương Khiết, hắn có một vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng lại rất gian xảo, ai biết được hắn có thực sự yêu cô không.
Ăn cũng không vừa miệng, anh lại dọn dẹp rồi quay về phòng, cô chán ghét anh đến như vậy sao? Anh có nên trả lại tự do cho cô không, để cô một mình đối mặt với con cáo Dương Khiết kia? Lòng anh rối bời, ngồi đối diện với màn hình laptop trong không gian tối mịch, yên tĩnh đến lạnh sống lưng, anh cố tập trung vào công việc để mình không nghĩ lung tung nữa, rồi cuối cùng là gục xuống bàn làm việc mà ngủ.
Sáng hôm sau, sau khi chuẩn bị bữa sáng cho cô xong thì anh đến công ty, đồng thời cho người đón ông James đến JY để tiếp tục bàn về hợp đồng, ông James rất nhiệt tình, anh cũng tăng được nhiệt độ không khí xung quanh lên một chút, cố tỏ ra lạnh lùng khi mình cô đơn?
Ông James là người từng trải nên cảm nhận được anh có chút gấp gáp, ông cười điềm đạm, trầm giọng nói:
- Thầm tổng, nếu ngài thấy quá căng thẳng, tôi có thể tìm một vài người giúp ngài giải tỏa.
- Không sao, cảm ơn ông.
- Ngài không ổn không qua mắt được tôi, Thầm tổng, chuyện của ngài không phải tôi không biết, nhưng ngài thực sự không thoải mái sẽ khiến cho công việc không hiệu quả.
- Tôi xin lỗi.
- Hay hôm nay dừng ở đây, ngày mai lại tiếp tục, thời gian này tôi cũng rảnh rỗi nên không sao đâu.
- Phiền ông quá.
- Không có gì, thôi, tôi xin phép.
Nói rồi, ông James rời đi, anh tựa đầu ra sau, mắt nhắm hờ, anh không những không thoải mái mà còn thấy rất đau nữa, một người tưởng chừng không có thất bại như anh lại không thể chinh phục được chính người vợ của mình, phải chăng anh đã làm sai gì đó? Anh thở ra một hơi rõ dài, liệu quyết định lần này của anh có khiến anh hối hận không?
Đến chiều, cô về nhà, lại trưng ra bộ mặt xa lạ với anh, như không quen biết, anh vẫn cố mỉm cười, nhẹ giọng:
- Em tắm rửa rồi xuống ăn cơm.
Cô im lặng đi lên lầu, hôm nay cô lại gặp Dương Khiết, cùng hắn đi ăn trưa, tâm trạng đang tốt đột nhiên trở nên lạnh lẽo khi thấy anh.
