Kệ sách
Tiếng Việt
Chương
Cài đặt

Chương 2: Gây chuyện

"Cốc…cốc"

Hai tiếng gõ cửa vang lên cũng không có hồi âm, Tịch Tuyết vặn tay nắm cửa đi vào, nhìn Thẩm Trác Phi đem chăn cuộc thành một đoàn, đầu không nhô ra nhưng lại hở một chòm tóc ở ngoài.

Tịch Tuyết đặt bát cháo ở tủ cạnh giường, cúi đầu hướng tóc của hắn hôn xuống, giọng nghẹn ngào.

"Con trai, mẹ biết con chưa ngủ. Cha phía trước xác thật tâm tình không tốt, con có thể hay không bỏ qua những lời cha nói, hửm? Ông ấy lại đã hối hận nên mới bảo ta đem đồ ăn tới cho con, con mau dậy ăn nha."

Nói, Tịch Tuyết nhìn bóng lưng con trai đưa về phía mình vẫn không nhúc nhích, thở dài bước ra ngoài.

Có thể là trẻ con, dỗi thật nhanh nhưng quên cũng thật mau. Thẩm Trác Phi bật tung dậy, đem chén cháo ăn hết sạch, lần nữa nằm lại giường, hắn nhìn trần nhà phía trên, tưởng tượng tới những lời mẹ nói lúc nãy, lẩm bẩm một câu rồi tiến vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, không để mẹ nhọc công lên gọi, Thẩm Trác Phi đã lồm cồm bò dậy, đưa tay dụi mắt rồi vệ sinh cá nhân cùng ăn uống, hớn hở chạy đến nhà Doãn Song.

"Chú, chú, chú, cho cháu gặp Nam Nghiên, nhanh a, nhanh a!"

Hắn hấp tấp, hơi thở dời dạc vừa thấy Doãn Song liền từ xa đã kêu, thậm chí chưa thấy người đã thấy giọng, phá lệ thu hút tộc nhân xung quanh, nhiều người đã bắt đầu hướng Thẩm Trác Phi mà trêu chọc.

"Ồ, nhanh như vậy đã tới tìm vợ nhỏ, tiểu thủ lĩnh cũng quá nôn nóng rồi a!"

"Tôi còn chưa có đối tượng, tiểu thủ lĩnh đã muốn có vợ, này thật không công bằng!"

"Ai bảo ngươi không thân phận, không địa vị đi, ngươi thử lập chiến công, nữ nhân trong tộc còn không phải đem người tung hô tranh giành thì là gì?"

Một kích nói trúng tim đen, nam nhân ngượng ngùng xua tay. Thẩm Trác Phi chạy đến nơi, tay chống gối, mặt đỏ bừng, hít vào thở ra bình ổn cảm xúc.

"Tiểu thủ lĩnh, như nào…" ở nơi này.

Chính là không để Doãn Song nói hết câu, hắn đã luồn qua người ông chạy vào trong nhà, nằng nặc đòi Nam Nghiên từ trong tay Cung Âm.

"Nam Nghiên, Nam Nghiên, là anh, anh là Trác Phi nha."

Cung Âm bất đắc dĩ đành để hắn bồng cô, liếc chồng một cái liền lui vào phòng bếp. Doãn Song đứng nửa ngày mới nhớ bản thân có việc quan trọng, sau đó nhanh chóng rời đi, lưu lại hai đứa trẻ mà ông cho rằng không gây ra sự tình gì lớn.

"Nam Nghiên, mau lớn nhanh lên, không thể bắt anh chờ một mình được."

Thẩm Trác Phi điểm vài cái vào mặt cô, thích thú đến nỗi quên dừng tay, mà Nam Nghiên đang ngủ cũng bị chọc tới tỉnh, thấy người trước mặt không phải mẹ, lúc đầu còn o oe hai tiếng sau càng khóc càng lớn. Thẩm Trác Phi chân tay luống cuống, xong sợ bản thân bất cẩn mà làm ngã cô nên cẩn thận đặt Nam Nghiên vào nôi.

"Nam Nghiên, ngoan, đừng khóc, để anh hát cho em nghe, nín đi nào!"

Sợ tiếng khóc kinh động đến Cung Âm, lại càng sợ Cung Âm sẽ đoạt đi Nam Nghiên nên vừa lúc tiếng hát trong trẻo vang lên, tay hắn đồng thời đưa đẩy nôi.

Đây là chiêu thức hắn học được từ Cung Âm mỗi khi đến chơi, nó vô cùng hiệu quả, mỗi lần đều khiến Nam Nghiên cười toe toét.

"Thế nào? Thấy anh hát hay chứ? Đây đều là mẹ anh dạy, em vui liền tốt mà không vui thì để anh cố gắng học thêm, mai này hát tốt rồi lại đến hát ru em, được chứ?"

Giai điệu kết thúc, Thẩm Trác Phi ngại ngùng đưa ra đề nghị. Tay hắn nắm tay cô, bàn tay Nam Nghiên ước chừng còn nhỏ hơn bàn tay hắn rất nhiều.

"Thẩm Trác Phi? Tránh ra, em đang làm gì Nam Nghiên vậy?"

Giọng nói oanh tạc phá vỡ bầu không khí, Nam Nghiên trong nôi giật mình tròn xoe mắt, mếu máo chuẩn bị cất tiếng khóc. Trẻ con vô cùng nhạy cảm cùng mẫn cảm, huống chi đối phương tay chân vụng về đem cô từ nôi tách ra, một cái lại một cái hướng cô lôi kéo.

"Quân Phong, anh trả Nam Nghiên lại cho em."

Thẩm Trác Phi cơ hồ muốn nhảy đến, thấy thế Quân Phong giờ chân, nhắm bụng hắn đạp ngang khiến Thẩm Trác Phi bay về sau, lưng đập vào bàn, vẻ mặt tràn đầy đau đớn.

"Mới không trả, em gái anh việc gì tới phiên em quản."

Quân Phong trên cao giương mắt nhìn, coi thường hắn một tiểu hài tử, một cước đem hắn không còn sức lực cùng mình tranh giành.

"Anh không đúng. Nam Nghiên là vợ em, là vợ em, anh không được nói láo."

Thẩm Trác Phi đưa tay ôm bụng, mặt càng là trắng bệch doạ người, không sợ Quân Phong tiếp tục xuống tay với mình mà cùng hắn cãi lý.

"Hahahaha, ngu ngốc, quá ngu ngốc. Em tưởng thật sự có chuyện tốt như vậy? Anh chính là nghe cha mẹ nói, họ mới không đem Nam Nghiên gả cho em."

Quân Phong tuổi không lớn, bất quá chỉ mới tám tuổi, nhưng vẫn là không hiểu chuyện, chính mình nói ra những lời này gây tai hoạ lại không biết còn châm chọc Thẩm Trác Phi.

Hắn tức giận đến nỗi lồng ngực đều phập phồng, loạng choạng víu vào mép bàn đứng lên, đưa ngón trỏ chỉ vào mặt Quân Phong hét lớn.

"Anh nói dối."

Thẩm Trác Phi chạy đi, Cung Âm nghe được cãi cọ vội gạt bếp núc sang một bên, trên người vẫn còn tạp dề chưa cởi vội vã chạy ra.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.