Chương 7. Chia tay
Không khí phòng tập kịch được tô điểm bằng những tràn cười vui đùa, trêu chọc của mọi người xung quanh. Trò tấu hài ngoài kịch bản được tiếp tục cho đến khi ai đó reo lên Hoàng Nhật vừa đến. Anh chào mọi người bằng nụ cười ôn hòa rồi nhìn sang Lam Diệp, vẫn là nụ cười ám áp. Cô cùng anh bước ra ngoài.
Anh im lặng, gương mặt trầm ngâm với những suy nghĩ đang đấu tranh dữ dội trong đầu. Cô im lặng, nhớ lại lúc mình nhận lời làm hợp tác viên cho câu lạc bộ. Anh chỉ như thế khi có việc liên quan đến Tử Dương. Anh chỉ như thế khi nhớ đến Lam Chi. Cô thở dài ngắm sân trường xơ xác buổi chiều đông. Quên đi quá khứ cũng khó khăn như chiến thắng chính mình. Anh và cô đều là những kẻ không thể quên đi quá khứ hay chiến thắng chính mình.
- Sao không cho mình biết Diệp sẽ diễn vai Tô Thị?
Anh hỏi nhưng không nhìn cô.
- Vai diễn vừa được đổi vào thứ bảy. Mình thấy không có gì quan trọng nên cũng quên mất… Nhật tìm mình có chuyện gì không?
Cô mỉm cười nhìn anh, cố gắng làm giảm sự căng thẳng.
- Lúc sáng thấy Diệp không được khỏe nên đến xem thế nào… Nhưng giờ thấy Diệp vui vẻ như vậy thì sự quan tâm của mình không cần thiết rồi.
-…
- Mình về trước đây.
Giọng nói của Hoàng Nhật rất bình thường, không cáu gắt hay mỉa mai. Anh luôn là người biết kiềm chế cảm xúc của bản thân. Cô nhìn anh bước đi, không giữ lại, không đuổi theo. Cô biết anh đang mất bình tĩnh và cần ở một mình. Cô hiểu nguyên nhân và không muốn khuấy động chuyện đó.
Những dòng nhật ký của Lam Chi giấu trong con gấu bông đã cho cô biết tất cả. Anh là kẻ đáng thương, thật sự quá đáng thương. Hoàng Nhật biết rõ Lam Chi thích Tử Dương, Lam Chi chỉ sử dụng anh để thử tình cảm của hắn. Thế mà anh vẫn tha thứ. Bây giờ, anh lại tiếp tục bị biến thành bức bình phong và cái phao cứu sinh để cô bám víu nhằm quên đi quá khứ. Người ta nói song sinh thường giống nhau. Kẻ nằm dưới mồ kia và cô cũng giống nhau. Mà nhìn chung, sự vị kỷ đáng ghê tởm của con người đều giống nhau. Các mối quan hệ của con người suy cho cùng chỉ là sự lợi dụng lẫn nhau trên nguyên tắc chung hai bên cùng có lợi. Lỡ như một bên bị thiệt hại thì sự tan vỡ là hiển nhiên, chỉ sớm hay muộn.
Cô bất giác mỉm cười nhàn nhạt, hờ hững nhìn ánh nắng chiều nhuộm màu tàn úa hư hao lên cành cây ngọn cỏ. Từng cơn gió lạnh giá thổi qua hàng phượng già. Lá vàng lả tả rơi tản mác khắp nơi. Tịch liêu. Hiu quạnh.
Sáng hôm sau, trời u ám với những tảng mây nặng nề hơi nước. Gió bấc thổi mạnh hơn thường ngày. Sáng mùa đông rất lạnh. Sáng càng lạnh thì trưa lại càng nóng vì người ta quen với cái lạnh sáng sớm nên không thể chịu được cái nóng ban trưa. Cô run rẩy dẫn chiếc xe đạp ra cửa, hai bàn tay tê cóng. Tà áo dài mất màu trắng tinh khôi khi sưởi nắng, trở nên xám ngắt và quấn quýt quanh chân. Cô nhìn những bụi hồng trong sân. Từng cánh hoa vàng lộng lẫy, từng chiếc lá xanh thẫm mượt mà long lanh sương đêm vẫn tươi tắn như cái lạnh không tồn tại. Mẹ nói chúng là hồng Confidence được Lam Chi mua về trong mấy lần đi Đà Lạt. Lam Chi sợ khí hậu đồng bằng không thích hợp chúng sẽ chết khô nên đã bỏ công chăm sóc rất nhiều. Và không phụ lòng chủ nhân, những bụi hồng phát triển ngày càng xanh tốt, quanh năm trổ hoa tô điểm cho ngôi biệt thự hào nhoáng thêm cao quý. Mỗi lần ngắm hoa mẹ lại khóc. Lúc đó, cô chỉ lặng lẽ đứng nhìn từ xa, bởi vì thế giới hoài niệm của mẹ và những đóa hồng Confidence không bao giờ có cô tồn tại.
- Lam Diệp.
Nghe tiếng gọi, cô nhìn ra đường. Anh đang đứng trước cổng, trong giỏ xe là một bó hồng vàng. Cô bước đến gần anh khẽ hỏi.
- Sao hôm nay Nhật không chờ ở chỗ cũ mà đến tận nhà đón mình?
Anh ngập ngừng nói:
- Mình xin lỗi. Chuyện chiều hôm qua…
Cô nhìn vẻ mặt hối lỗi của anh, nhẹ nhàng mỉm cười. Anh đưa cho cô bó hoa hồng tươi thắm. Mười một cành hồng được buộc đơn giản bằng dây vải, không thêm hoa lá hay giấy gói. Cô nhìn những cánh hồng mềm mại như nhung, đưa tay chạm nhẹ, vuốt ve thật khẽ. Phía đông, mặt trời đã xua những đám mây xám tan đi. Ánh nắng ban mai nhuộm lên những cánh hoa màu hoàng kim rực rỡ. Những giọt nước li ti đọng trên hoa lá ánh lên sắc cầu vòng lấp lánh.
Lam Diệp chớp mắt. Cô thấy đôi mắt mình đau nhức. Màu vàng luôn làm mắt cô đau nhức. Những đóa hồng vàng lộng lẫy và kiêu sa. Với cô, nhìn thẳng vào chúng như nhìn thẳng vào mặt trời lúc giữa trưa. Cô nhắm mắt lại, hôn nhẹ những đóa hoa. Cô mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh, đề nghị nhẹ nhàng:
- Chúng ta chia tay nha.
Hoàng Nhật im lặng nhìn cô thật lâu rồi nói với giọng rất trầm.
- Tại sao?
- Tại vì Nhật không yêu mình. Nhật chỉ yêu Lam Chi thôi. Và mình không phải chị ấy… Mình không thể chấp nhận những cảm xúc miễn cưỡng và vay mượn này thêm nữa. Chúng ta hãy chia tay trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn.
- Chuyện này không đúng. Lý do này mình không chấp nhận.
Anh lạnh giọng. Cô mỉm cười.
- Tại sao Nhật luôn tặng mình hoa hồng Confidence mà không phải là hồng nhung như nhiều cặp tình nhân khác?
- Tại vì lần đầu tiên mình tặng chúng cho Diệp… Diệp đã cười rất tươi. Những lần sau cũng vậy.
Anh trả lời, có chút ngạc nhiên vì câu hỏi chẳng ăn nhập vấn đề.
- Khi được tặng hoa, người nhận không cười chẳng lẽ khóc hay sao!?
Giọng nói của cô trở nên thanh thản và bình yên đến lạ thường.
- Mình không thích hoa hồng, càng không thích hồng Confidence. Chỉ có Lam Chi thích chúng thôi. Lần đầu tiên Nhật tặng hoa cho mình, Nhật đã nghĩ đến Lam Chi phải không? Nhật nghĩ mình cũng giống chị ấy.
-…
- Nhật chưa bao giờ hỏi mình thích hoa gì nên mình đã chủ động nói ra. Nhật có nhớ đó là loài hoa gì không? Loài hoa đó không lộng lẫy và kiêu sa như hồng Confidence. Một loài hoa bình thường, rất bình thường. Cái tên cũng chẳng đẹp.
-…
- Mình đã nói không chỉ một lần.
Cô nhấn giọng, ánh mắt dịu dàng pha lẫn xót thương. Anh sửng sờ nhìn cô. Thời gian trôi thật chậm. Anh quay mặt đi, thì thầm như nói với bản thân:
- Cho mình thời gian suy nghĩ về đề nghị của Diệp.
Cô mỉm cười, hy vọng những điều mình nói sẽ đánh thức anh, giúp anh thoát khỏi xiềng xích của quá khứ, thoát khỏi ám ảnh của Lam Chi. Sự thật mà cô nói buộc anh vào vai bị cáo, phải đối mặt với sai lầm của mình, tàn nhẫn nhưng là cách tốt. Anh biết suy nghĩ và có thiện tâm. Trái tim anh nhân hậu, nụ cười anh hiền dịu… Anh cũng như cái tên của mình, là mặt trời rực rỡ và ấm áp xua đi giá lạnh mùa đông. Anh xứng đáng yêu và được yêu bởi một người tốt hơn cô, tốt hơn Lam Chi. Nếu tiếp tục ở cạnh cô, anh sẽ bị tổn thương nhiều hơn, không chỉ vì quá khứ mà còn vì hiện tại và tương lai. Cô đã hy vọng sẽ yêu anh, sẽ có cuộc sống khác nhưng sự xuất hiện của hắn thay đổi tất cả. Quá khứ không buông tha cô. Giấy không gói được lửa.
Lam Diệp từ bỏ hy vọng không phải là hy sinh để bảo vệ người mình yêu. Đó chỉ là một sự phản tỉnh, là bản thân sợ cắn rứt lương tâm, sợ ân hận khi kéo người khác vào đau khổ. Con người làm việc gì mà không vị kỷ, chỉ là vị kỷ tích cực hay tiêu cực, lợi mình – lợi người hay lợi mình – hại người.
