Khi Sếp Tổng Yêu

114.0K · Đang ra
Tự Thủy Chí Chung
66
Chương
1.0K
Lượt đọc
9.0
Đánh giá

Giới thiệu

Gia Nạt Vương Bảo sinh ra đã ở vạch đích là giám đốc điều hành của công ty đắc địa tại thành phố Thừa Thiên Huế. Ông nội là chủ tịch hội đồng quản trị, người điều hành cũng như nắm giữ đa số cổ phiếu của tập đoàn. Bố mẹ Gia Nạt Vương Bảo là Gia Nạt Hồng Nhan và Phạm Băng Băng làm phó chủ tịch và tổng giám đốc quản lý tập đoàn Monopoly. Trong một lần tuyển nhân sự giám đốc Gia Nạt Vương Bảo vô tình đã có duyên gặp cô gái đầy mạnh mẽ và cá tính, thêm phần ương bướng ngang ngạnh Lộ Bối Bố. Nhờ duyên kiếp này mà Lộ Bối Bối một bước lên mây trở thành cô thư ký riêng cho vị giám đốc trẻ. Dù cả hai có tình cảm với nhau nhưng lại bị Phạm Băng Băng mẹ của Gia Nạt Vương bảo cấm đoán, người tình cũ Lý Liên Kiệt của Lộ Bối Bối cũng chen vào quấy phá cuộc sống yên bình của cô gái trẻ. Người con gái Các Nĩ Khắc Tư đã được hai bên gia đình hứa hôn cùng Gia Nạt Vương Bảo từ nhỏ cũng từ nước ngoài trở về để có thể hoàn thành ước hẹn của bố cô ta. Giờ đây Gia Nạt Vương Bảo phải đứng trước sự lựa chọn cuộc đời, tình yêu hay gia tộc.

Lãng mạnTổng tàiSủngvăn phòngHào môn thế giaThư ký

Chương 1. Cuộc gặp gỡ định mệnh.

Khi sếp tổng yêu.

Chương 1. Cuộc gặp gỡ định mệnh.

Gia Nạt Vương Bảo là con trai trưởng, cũng như cháu đích tôn của một gia tộc giàu có, cũng như quyền lực bậc nhất nhì Việt Nam. Cậu ta sinh ra từ bé đã ngậm thìa vàng, đứng xa vạch đích nhưng lại được rèn rũa cho đi du học xa nhà từ bé. Chỉ đến khi công thành danh toại Gia Nạt Vương Bảo mới từ nơi xứ người trở về để nhận chức giám đốc tiếp quản cho gia đình.

Nắm giữ chức vụ giám đốc điều hành công ty con của tập đoàn mỹ phẩm monopoly, nằm ở thành phố Thừa Thiên Huế. Nơi được coi là thủ phủ cổ kính, cũng như hoa lệ của những nhà tài phiệt.

May mắn chưa dừng lại ở đó khi mà Gia Nạt Vương Bảo sở hữu một vẻ ngoài lãng tử phong lưu, cùng với đó không thể thiếu một làn da trắng trẻo, một thân hình cao ráo. Do đó mái tóc anh ta cũng đen, và cứng tựa như những sợi rễ tre óng ánh. Kể cả vầng trán anh ta cũng cao, và sáng tựa như quầng trăng ngày rằm. Đến những sợi lông mày cũng đen, và dày mọc quá đuôi mắt. Ngay cả hàng mi mắt cũng dài, che đi những hạt bụi cố tình bay vào đôi đồng tử màu nâu sậm. Rồi tới sống mũi thon gọn, hơi quặp xuống. Kế đến không thể thiếu đôi bờ môi hình trái tim, và rất đầy đặn, lấp đi những chiếc răng trắng sáng đều tăm tắp tựa như những viên kim cương. Thỉnh thoảng khi khẽ cười, anh ta lại để lộ ra chiếc răng khểnh lấp lánh. Quả thật ngũ quan Gia Nạt Vương Bảo đẹp tới mức không thể tả xiết, cứ như từ trong bức tranh bước ra.

Ở phía ngoài cánh cửa của công ty. Một cô gái với vóc dáng thon thả, quyến rũ ở độ tuổi đôi mươi. Mặc một chiếc váy màu hường trên người, cài một chiếc nơ màu hường trên đầu, mang đôi vớ cùng đôi giày màu hường ở chân. Nơi cô gái ấy đứng chính là cửa của công ty của một tập đoàn Monopoly mỹ phẩm chuyên chăm sóc làm đẹp cho mọi người đang ngự trị. Cầm trên tay bộ hồ sơ xin việc dày cộp, sau cánh cửa kia là tương lai cùng sự kỳ vọng của cô ấy, nàng ta hít một hơi thật sâu căng lồng ngực lấy lại sự bình tĩnh, bình thường vốn có. Khi sự hồi hộp lo lắng bay mất lúc này Lộ Bối Bối bước vào trong với một vẻ mặt cương quyết.

Cùng lúc đó vì giám đốc trẻ và trợ lý của công ty đang trong thang máy xuống dưới đại sảnh. Bỗng đôi bờ môi trợ lý đột nhiên mấp máy, giọng nói trong trẻo tựa như tiếng nước chảy róc rách từ khóe miệng tuôn ra:

- Giám đốc không cần phải đi xuống tận dưới này đâu ạ!

- Tiêu Bá à. Lâu rồi công ty mới tuyển nhân sự, ta phải xuống chứng kiến buổi phỏng vấn nhân viên tương lai xem họ ra sao chứ. Việc này không cần báo lại cho mẹ tôi, tổng giám đốc biết đâu. Còn bây giờ cậu hãy nói cho ta biết ai là người chịu trách nhiệm đứng ra phỏng vấn nhân sự ngày hôm nay!?

Giọng nói nghiêm nghị đanh thép của vị giám đốc trẻ khiến cho người trợ lý e sợ lúng túng trong thoáng chốc. Những ngón tay luống cuống lật từng trang giấy ra, đôi mắt đảo điên nhìn các chữ cái viết trong quyển sách. Khi cánh cửa thang máy mở ra. Vị giám đốc trẻ đi ra khỏi chiếc thang máy của công ty với bộ vest đen sang trọng, giày da bóng loáng, tay trái đút túi quần thong dong thần thái của một sếp tổng nhìn dòng người đang đứng nối đuôi nhau dài hàng chục mét trong đại sảnh rộng lớn. Bỗng từ đằng sau đôi bờ môi trợ lý đột nhiên bập bẹ, giọng nói thánh thót tựa như tiếng chim rừng xen lẫn một chút luống cuống từ khóe miệng cất lên:

- Dạ thưa giám đốc. Buổi phỏng vấn hôm nay có ba người là….!

- Từ từ hẵng nói, cậu hãy đi lấy cho tôi cốc cafe đá ít sữa. Để tôi có thể nhâm nhi cốc cafe và nghe cậu nói!

- Sếp đợi em một lúc. Cafe của sếp sẽ có ngay đây.

- Đi luôn đi còn ở đấy mà lải nhải.

Bị giám đốc nhắc nhẹ khiến cho Tiêu Bá vội vàng để tập tài liệu xuống chiếc bàn gần đó ba chân bốn cẳng chạy thục mạng bán sống bán chết. Bất giác Gia Nạt Vương Bảo để ý tới Lộ Bối Bối mặc chiếc váy màu hường nổi bật nhất trong dòng người đang đứng, vẻ đẹp trong như nước sáng như gương khiến cho vị giám đốc trẻ ngơ ngác không khác gì con tê giác đứng nhìn mãi không thôi. Lộ Bối Bối đang đứng, bất ngờ chiếc điện thoại trong túi nàng ta rung lên báo hiệu có cuộc gọi đến. lộ Bối Bối vội vàng mở túi lấy ra chiếc điện thoại khi nhìn thấy con số hiện trên màn hình, cô ấy nở một nụ cười ấm áp trên môi. Nhưng không hề để ý rằng có một tấm ảnh vô tình rơi xuống nền đá hoa cương sáng loáng. Gia Nạt Vương Bảo đứng từ hồi nãy thấy vậy không ngại ngần mà tiến tới gần. Bỗng đôi bờ môi Lộ Bối Bối đột nhiên bập bẹ, giọng nói ngọt ngào xen lẫn một chút vui mừng từ khóe miệng thốt ra:

- Alo. Bố ạ, Vâng, bố không cần phải gọi điện cho con suốt vậy đâu. Con biết rồi mà. Bố đừng coi con như vẫn còn bé nữa có được không ạ. Vâng con gái bé bỏng của bố đang xin việc tại công ty mà bố mong muốn con làm việc rồi đây ạ

Trong lúc Lộ Bối Bối đang mải mê nói chuyện qua điện thoại với bố của cô ấy dáng vẻ niềm nở say sưa chả màng gì tới xung quanh, cho đến khi vị giám đốc trẻ tiến tới sát người cúi xuống nhặt lấy tấm ảnh mà nàng ta đánh rơi xuống nền đá hoa cương. Bất ngờ ngay lúc đó, một tên đàn ông đứng ngay sau Lộ Bối Bối dùng bàn tay thô kệch của gã vỗ vào bờ mông rắn giỏi săn chắc của cô ấy. Nhận thấy bàn tay khô cứng chạm vào người nơi công cộng Lộ Bối Bối bực tức liền quay người lại, cũng là lúc Gia Nạt Vương Bảo đứng ngay cạnh phía sau. Đột nhiên đôi bờ môi Lộ Bối Bối bỗng mấp máy, giọng nói hằn học xen lẫn một chút gắt gỏng từ khóe miệng phát ra:

- Là anh phải không?

- Đúng là tôi…..!

Bốp. chưa kịp nói hết câu Gia Nạt Vương Bảo đã bị Lộ Bối Bối dùng đôi bàn tay ngọc ngà tát cho một cú trời giáng vào vẻ mặt điển trai tựa sương mai, khiến vị giám đốc trẻ sững sờ trong chốc lát. Lộ Bối Bối nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngác, với dáng vẻ bực tức mà la mắng xối xả:

- Đồ biến thái, đồ trơ trẽn. Sao anh dám sàm sỡ tôi nơi đông người như thế này. Nhìn anh cũng đâu đến nỗi, sao lại có thể làm ra được một việc đáng hổ thẹn như vậy cơ chứ!?

Vị giám đốc trẻ ăn nguyên một cái tát và bị la mắng vô cớ từ một cô gái xinh xắn mà đầy cá tính mạnh mẽ, mất mặt trước đám đông đôi môi không hé được nửa lời im lặng lủi thủi mà rời khỏi chốn thị phi đầy mùi drama tránh xa những ánh mắt hiếu kỳ đang chăm chú nhìn của những người đang gần đó. Khi đã đi ra khá xa Gia Nạt Vương Bảo mới đứng lại cùng với vẻ ấm ức, lúc này Tiêu Bá trên tay cầm ly cafe đi tới. Bỗng đôi bờ môi Tiêu Bá đột nhiên bập bẹ, giọng nói trong trẻo tựa như tiếng nước chảy róc rách từ khóe miệng tuôn ra:

- Cốc cafe ít sữa của giám đốc đây ạ!

- Cậu nhìn thấy cô gái mặc chiếc váy hồng đứng trong dòng người xếp hàng kia chứ. Cậu thông báo cho người ở phòng phỏng vấn. không cần phỏng vấn gì hết, nhận luôn cô ấy vào làm cho tôi?!

- Như vậy không được đâu thưa giám đốc. Làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới đợt tuyển nhân sự lần này đó ạ, họ sẽ nói công ty chúng ta không công bằng quá thiên vị!

- Không nói nhiều, cứ làm y như tôi nói.

- Vâng thưa giám đốc em làm ngay đây!

Dù khá bất bình trước quyết định của vị giám đốc trẻ nhưng người trợ lý không dám làm trái. Dặn dò xong Gia Nạt Vương Bảo cầm tấm ảnh trên tay vừa đi vào sau phòng phỏng vấn vừa chăm chú nhìn như đang tìm hiểu điều gì đó, đến lúc này Tiêu Bá chỉ có thể liếc mắt nhìn Lộ Bối Bối mà hậm hực. Có ánh mắt hậm hực nhìn mình mà Lộ Bối Bối vẫn không hề hay biết, vẫn ung dung tiến tới trước cánh cửa phòng phỏng vấn đang có hàng dài người đứng đó chờ tới lượt. Bất chấp việc tuyển dụng nghiêm ngặt khó khăn, hy vọng vẫn hiện hữu trên đôi môi mắt kiên định của Lộ Bối Bối. Cứ năm phút trôi qua lại có một người buồn bã bước ra, và một người niềm nở bước vào, người đi ra còn không ngừng than thở:

- Phỏng vấn kiểu gì mà yêu cầu cao quá vậy ai mà đáp ứng cho nổi chứ!

Lộ Bối Bối ngoái lại nhìn người vừa bước ra mà lòng đầy lo sợ. Những người đứng trong hàng đang chờ đợi gần đó thấy vậy cũng quay vào nhau bàn tán sôi nổi:

- Tôi có bằng tiến sĩ liệu có được nhận không nhỉ?. - Tôi có bằng cử nhân. Nếu tôi được nhận thì bạn cũng sẽ được nhận thôi, cái khó là không biết công ty này yêu cầu gì và chức vụ ra sao thôi. - Nghe đâu đây là công ty của một tập đoàn lớn tôi mới xin vào làm, chứ với tài năng của tôi công ty này không cũng không lên bỏ phí được!

Trong khi đó vị giám đốc trẻ cùng người trợ lý đang tiến tới gần phòng giám sát. Bỗng đôi bờ môi Tiêu Bá đột nhiên mấp máy, giọng nói trầm đục xen lẫn một chút băn khoăn từ khóe miệng thốt ra:

- Thưa giám đốc chúng ta đi tới phòng giám sát làm gì vậy ạ?

- Chúng ta sẽ tới phòng giám sát để làm một việc quan trọng, nơi đó có thể nhìn thấy bên trong phòng phỏng vấn đang làm gì!

- Sao chúng ta không tới đó và phỏng vấn luôn cho các ứng viên ạ?

- Tiêu Bá cậu đang hỏi quá nhiều đấy!

- Tôi đoán là vì cô gái mặc váy màu hồng đó phải không? Cô gái đó xinh đấy nhưng công ty chúng ta cần người có thực lực, có bằng cấp chứ không phải chỉ là vẻ bề ngoài!

- Cô ấy không chỉ những xinh xắn đáng yêu đâu!

- Ý của giám đốc là sao?

- Rồi cậu sẽ biết thôi!

Gia Nạt Vương Bảo không nói gì thêm trên môi nở một nụ cười ma mị đầy bí ẩn, rồi nhanh chóng trở về gương mặt lạnh như băng vốn có tiến tới phòng giám sát. Vừa mới mở cánh cửa ra bước vào trong phòng, lập tức những người có mặt tại đó vội vàng hô lớn:

- Chào giám đốc, chào ngài trợ lý!

- các anh cứ làm việc của mình đi, tôi chỉ xuống đây có chút việc rồi đi ngay.

Mọi người cứ ngỡ vị giám đốc trẻ cùng trợ lý Tiêu Bá xuống thăm đột xuất như thế này chắc là để xem họ làm việc khiến ai nãy cũng giả vờ bận rộn, chạy đôn chạy đáo như đang tất bật.

Tự Thủy Chí Chung.