Chương
Cài đặt

Chương 8 Đúng là đồ ngốc

Nước mắt của Ứng Hiểu Vi rơi trên má và cô bám chặt vào cánh tay của Trương Thiên Dương.

“Làm ơn, đừng đuổi em đi."

“Em gái em nói rằng nếu anh không quan tâm đến em và gửi em về nhà, cô ấy sẽ nhốt em trong tầng hầm tối tăm và không bao giờ cho em ra ngoài nữa. Em sẽ không bao giờ được ăn bánh bao nhân phô mai món yêu thích của mình nữa… Hức hức…”

Ứng Hiểu Vi vừa nói vừa khóc, cô đau đến mức dường như trái tim cô đang vỡ ra. Lớp trang điểm cô dâu trên mặt giờ đã bị lem hoàn toàn, để lại gương mặt pha trộn giữa xanh và đỏ.

Cô giật mạnh ống tay áo của Trương Thiên Dương và lau khắp mặt.

“Haizz ...” Trương Thiên Dương cảm thấy khó chịu trong tình huống này.

“Được rồi, đừng khóc nữa. Hãy nói chuyện này từ từ, được không?”

“Không, làm ơn. Xin đừng đuổi em đi. Em sẽ nghe lời anh mà. Em sẽ ăn ít hơn và làm việc nhiều hơn. Em không muốn bị nhốt trong một căn phòng tối và bị đói."

Vẫn nắm lấy áo sơ mi của Trương Thiên Dương, Ứng Hiểu Vi vừa khóc vừa xoa khuôn mặt đầy mỹ phẩm của mình.

Thật đáng tiếc khi anh không thể nhìn thấy.

Trương Thiên Dương bất lực, cuối cùng nói. “Được rồi, Hiểu Vi, ngoan nhé. Đừng khóc nữa. Nếu em còn khóc nữa, tôi sẽ nổi điên lên đấy.”

Cơn khóc lóc của Ứng Hiểu Vi đột ngột dừng lại.

"Anh đang cố gắng để đuổi em đi, phải không?"  Ứng Hiểu Vi rụt rè hỏi.

Khi cô nói vậy, Trương Thiên Dương quay lại và quan sát cô. Trong chốc lát, Ứng Hiểu Vi cảm thấy như Trương Thiên Dương thật sự có thể nhìn thấy cô.

Tuy nhiên, cô chớp mắt và nghi ngờ của cô lại biến mất.

Đôi mắt của Trương Thiên Dương tuyệt đẹp, với hàng lông mi dài. Đồng tử của anh giống như những viên ngọc trai đen, nhưng tiêu điểm của chúng luôn bị mất. Đó là một điều đáng tiếc.

Trương Thiên Dương bình tĩnh hỏi. "Hiểu Vi, em có biết tại sao em lại được gả cho nhà chúng tôi không?"

Ứng Hiểu Vi vội vàng gật đầu. "Em biết! Em đến đây để làm vợ anh. Trong tương lai, em sẽ là một thành viên trong gia đình của anh, khi em chết đi em cũng sẽ là ma của gia đình anh."

Lời nói của Ứng Hiểu Vi ngây thơ và thẳng thắn.

Trương Thiên Dương không khỏi nhíu mày. "Ai đã dạy em nói điều đó?"

“Em gái em nói vậy. Cô ấy thực sự thông minh, giống như cô ấy biết tất cả mọi thứ. Ngoài ra, mẹ rất yêu cô ấy và sẽ đồng ý với bất cứ điều gì cô ấy nói. Cô ấy nói với em rằng nếu em làm cho anh hạnh phúc, em sẽ không bao giờ chết đói nữa trong suốt phần đời còn lại của mình."

"Em đã bao giờ bị bỏ đói chưa?"  Trương Thiên Dương không thể không hỏi.

Ứng Hiểu Vi vô tội đáp, lại gật đầu một cái. "Vâng. Ai làm sai thì không được ăn, còn phải nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm dưới tầng hầm của ngôi nhà.”

"Có gì đó không đúng? Làm sai kiểu gì?”

Ứng Hiểu Vi nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu.

"Nếu em gái em nói là sai thì có nghĩa là nó sai. Em sẽ không được phép ăn, và em phải ở yên lặng trong tầng hầm buồn tẻ."

Trương Thiên Dương cau mày sâu hơn khi anh tiếp tục hỏi.

“Vậy còn ba của em thì sao? Ba của em đã nói gì khi em phải được gả đến nhà của chúng tôi? ”

Nụ cười của Ứng Hiểu Vi càng rạng rỡ. “Ba em nói rằng bây giờ em đã trưởng thành, và có thể giúp ông ấy trong công việc. Vì vậy, em sẽ chăm sóc cho anh, và điều này sẽ cho ba em có thời gian để kiếm tiền. Ông ấy thậm chí còn nói rằng ông ấy sẽ dùng tiền để mua đồ ăn ngon cho em.”

Sự tức giận lóe lên trong mắt Trương Thiên Dương.

Ứng Hiểu Vi tò mò đưa tay ra vẫy vẫy trước mắt anh.

Ánh mắt Trương Thiên Dương không nhúc nhích.

Ứng Hiểu Vi cẩn thận nói. "Anh thật sự không nhìn thấy gì sao?"

Trương Thiên Dương vẫn im lặng.

“Vậy thì, em sẽ là đôi mắt của anh. Mặc dù em có hơi ngốc, nhưng em sẽ siêng năng. Từ bây giờ, anh nên nắm tay em khi phải bước đi hay di chuyển. Em sẽ là một cây gậy nhỏ của anh.” Ứng Hiểu Vi vô tư nói.

Trái tim của Trương Thiên Dương lập tức mềm ra trước quyết tâm của cô và khóe môi anh cong lên thành một nụ cười ấm áp.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Trương Thiên Dương lớn tiếng thông báo, vỗ vỗ vai Ứng Hiểu Vi. “Đồ ăn ngon ở đó. Hãy tự mình ăn đi. ”

Ứng Hiểu Vi mừng rỡ chạy nhanh về phía hai người hầu bưng hai khay thức ăn đi vào.

"Ồ!" Ứng Hiểu Vi kêu lên, trong mắt hiện lên vẻ phấn khởi.

Bác Văn đi theo đám người hầu vào, dọn đồ ăn xong, bác ra hiệu cho bọn họ rời đi.

Ứng Hiểu Vi gắp một miếng thịt kho trước khi chạy về phía Trương Thiên Dương, nước thịt bắn tung tóe trên chiếc váy cưới của cô và khắp cả sàn nhà.

Bác Văn kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng.

"Thiếu phu nhân, cẩn thận một chút chứ.” Ông lấy khăn lau nước thịt đổ dưới sàn.

Ứng Hiểu Vi kiễng chân đút miếng thịt vào miệng Trương Thiên Dương.

Trương Thiên Dương quay đầu né tránh. Anh nắm lấy cổ tay cô và đẩy bàn tay đang cầm thức ăn của cô ra khỏi người mình.

“Hiểu Vi, tôi không muốn ăn nó. Em có thể ăn, tất cả đều là của em, vì vậy em có thể dành thời gian của mình để ăn cho thỏa thích.” Anh nói nhẹ nhàng.

"Có thật không?" Ứng Hiểu Vi hưng phấn nhảy dựng lên.

Bác Văn cảm thấy mắt mình như muốn rớt ra khi miếng thịt nhão nhoẹt giữa đôi đũa của cô trượt xuống và rơi xuống thảm.

Không chậm một nhịp, Ứng Hiểu Vi ngồi xổm xuống, cầm lên nhét lại vào miệng. Bác Văn cảm thấy muốn buồn nôn vì hành động của cô.

“Ngon lắm anh ơi. Nó siêu ngon luôn. Cả đời em chưa bao giờ được ăn món thịt nào ngon như vậy.”

Bác Văn vươn tay ra muốn ngăn cản cô lại nhưng không kịp. Ông nhìn cô gái cho miếng thức ăn bẩn vào miệng và nhai một cách sung sướng.

Bác Văn nhắm mắt lại trước khi quay lại nhìn Trương Thiên Dương.

Khuôn mặt của vị thiếu gia ấy vẫn không chút biểu cảm.

“Hiểu Vi, đây là bác Văn quản gia. Sau này muốn ăn gì thì cứ nói cho bác ấy biết.” Trương Thiên Dương nói, giới thiệu bác Văn với Ứng Hiểu Vi.

Cô quay lại và cúi đầu chín mươi độ với người quản gia. “Chào bác Văn. Tên con là Ứng Hiểu Vi. Con là một đứa trẻ ngoan. Bác Văn xin đừng ghét con.”

Ứng Hiểu Vi vội vàng nói.

Bác Văn nhìn cô rồi mới quay lại nhìn thiếu gia, vẻ mặt lộ rõ vẻ phiền muộn.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.