Chương
Cài đặt

8

Nghe câu trả lời từ người trung niên ấy cụ chánh cảm thấy an tâm lắm. Còn sống là còn cơ hội trở về mặc dù cụ không biết làng Phúc An của cụ bây giờ nằm ở đâu và tại sao tia sét kia lại có thể đưa mình tới nơi này. Lúc này một con xe máy phóng ngang qua chiếc xe bọn họ, âm thanh gào rú như đại bác làm cho cụ chánh Khải một lần nữa co rúm người lại.

_ đó đó là thứ gì vậy?

Tên thanh niên xăm nồi cá om dưa khi nãy trông thấy thái độ của người ngồi trước mặt mình vừa buồn cười vừa tức, khi không lại dây phải một tên tâm thần để bây giờ cả đám bị kéo lên phường đóng phạt. Hắn lạnh giọng đáp:

_ đấy là xe máy xe exciter mà ông không biết à?

Cụ chánh nghe từ xe máy thì cũng chả hiểu gì vì từ bé đến giờ cụ chỉ biết xe, bò xe ngựa. Hoặc là cái xe kéo dựng ở sân nhà chứ có bao giờ nghe tên cái xe kỳ lạ ấy đâu.

_ thế xe máy ẹc ẹc gì đó là gì ?

_ là cái mà bọn câu chó hay chạy, lão hỏi ít thôi không ăn thêm mấy đấm vào mồm bây giờ.

Chánh Khải nghe đến ăn đấm bất giác ngồi im bặt không dám ho he. Lúc này từ một căn nhà nào đó vang lên tiếng nhạc xập xình kèm theo thứ âm thanh như mèo gào đực. Lời lẽ khác hẳn với những bài hát ả đào lão thường hay nghe trên phố huyện. Cái gì mà "làm thân con gái chưa một lần yêu ai" nghe đến chói cả tai.

Chiếc xe jeep chở lão chánh tổng xuyên không ấy đi được một đoạn thì dừng lại trước trụ sở công an phường. Ngồi trên xe nhìn vào bên trong cụ chánh Khải cảm thấy cửa quan nơi này thật là nguy nga tráng lệ đèn đuốc sáng chưng khác hẳn với căn nhà gỗ năm gian của mình.

Đang mải mê quan sát bỗng lão nghe sau lưng mình có tiếng người nhắc:

_ này ông tới nơi rồi xuống xe đi chứ.

Chánh khải nghe xong lật đật leo xuống đất trong lòng vẫn còn chút ấm ức. Lão nghĩ thầm trong bụng:

_ từ khi lên làm chánh tổng chưa ai dám hỗn với ông, thế mà cái đám ôn con chúng mày lại cả gan đấm cụ chánh vêu cả mồm. Một lát nữa gặp quan xem chúng mày còn sống được nữa hay không.

Nghĩ rồi cụ chánh khải đưa tay vào trong cạp quần mân mê tờ ngân phiếu định rằng khi gặp quan sẽ hối lộ để ngài ấy tống hết đám người kia vào nhà ngục. Mà hắn đâu biết rằng ở thế kỷ 21 người ta không xài ngân phiếu và cũng chả còn cái đám tham quan như thời của cụ.

Cụ chánh tổng cùng với mấy người kia được dẫn vào một căn phòng nhỏ, ở đây có một cái bàn và hai hàng ghế dài, bọn họ ngồi trong đó đập muỗi một lúc sau thì có một người cỡ bốn mươi tuổi đeo mắt kính đi vào.

Nhìn thấy người này lão Khải đoán ra ngay đây đích thị là quan lớn. Vậy là cái tên chánh tổng ấy liền đứng dậy đi đến chỗ ông quan nọ mà buông lời nịnh hót.

_ dạ bẩm quan lớn con là chánh tổng ở làng Phúc An..

Vừa nói lão vừa len lén dúi tờ ngân phiếu hơn một trăm lạng bạc vào tay quan lớn. Người cảnh sát nọ nhìn tờ ngân phiếu trên tay cụ chánh thì chả hiểu nó là đơn thư gì bèn đáp:

_ anh có đơn thư khiếu nại gì thì để đó mai sẽ có bộ phận tiếp nhận giải quyết cho còn bây giờ chúng ta tính chuyện mấy người gây rối trật tự công cộng trước.

Cụ chánh thấy quan lớn không nhận tưởng là số tiền mình biếu chưa đủ bèn lấy ra một tờ nữa dúi vào tay ông ta nói:

_ dạ thưa quan cứ cầm lấy cho con an lòng.

Lần này cụ nghĩ gấp đôi tiền chắc có lẽ quan ngài sẽ nhận lấy tấm lòng của mình bởi với chánh Khải đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Và đúng thật vị quan ấy lần này cũng chấp nhận cầm tờ giấy từ tay lão chánh Khải. Nhưng chỉ một vài giây sau cụ chánh khải thấy quan nhìn mình với một ánh mắt nghiêm nghị:

_ ông đùa tôi đấy à?

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.