Chương
Cài đặt

3

Cả đám chức sắc trong làng Phúc An quyền cao chức trọng là thế nhưng khi thấy cái thứ đặc sản này thì lại chả khác gì cái đám chết đói tranh nhau gắp lấy gắp để. Rượu rượu thịt thịt cho đến khi mặt đỏ như gấc, mấy tay sâu mọt ấy mới bắt đầu mang cái chuyện thuế má ra bàn với nhau xem coi năm nay có thu thêm được khoản nào không.

Cụ Hương gắp vội miếng mỡ chó tống vào mồm trợn mắt nhai nhồm nhoàm để cho cái thứ nước bóng nhẫy dính đầy lên bộ râu dê đoạn cất giọng:

_ e hèm hèm thế các cụ tính coi ngày mai chúng ta nên thu thuế của cái lũ dân đen ấy như thế nào đây nhỉ. Chứ đợt rồi tôi thấy lũ chúng nó nộp không đủ nhét kẽ răng chả đủ nộp cho quan triều đình lấy gì mà ăn uống.

Lão Hương nói ở đây chủ yếu đá xéo lão chánh tổng hốc hết tiền của mấy cụ, chả bõ một ngày mấy ông đây bận khăn đóng áo dài ngồi ngoài đình làng. Còn cụ chánh khôi lại chả thèm quan tâm đến lời của lão già kia làm gì, cứ thế ngửa cổ đổ chén rượu nếp thẳng xuống họng đánh "roạp" một cái. Cụ chép chép miệng mấy cái rồi mới vỗ tay vào đùi gằn giọng nói:

_ tăng gấp đôi thuế lên, đứa nào không nộp thì cứ đè ra giữa sân đình đập cho một trận. Hoặc lấy hết điền sản sông vào công quỹ.

Lão lý nghe cụ lớn nói vậy liền gật gật cái đầu chả biết do say quá hay là tỏ vẻ đồng ý. Phải đến một lúc sau lý trưởng mới khạc một cục đờm to tổ bố xuống đất lè nhè nói:

_ cụ hích cụ chánh nói chí…. Í phải.. cái lũ dân đen ấy là phải nghiên.. trị chứ không thì chúng nó tạo phản hết.

Nói rồi lão lý ấy lại vơ lấy chén rượu ngửa cổ nốc cái ực sau đó nhăn mặt khà một tiếng. Tiện tay bốc một đống lá mơ quẹt nước sốt nhai nhồm nhoàm bốc ra cái mùi thum thủm y như cái mồm của lão ấy.

Rồi thì trong cuộc trà dư tửu hậu, cái lũ ăn trên ngồi chốc ấy lại nghĩ ra đủ các loại thuế để ăn chặn tiền mồ hôi xương máu của người làng. Nào là thuế chó thuế mèo, tiền đông tiền tây. Chắc chỉ còn cục đá nằm ở vệ đường là không bị mấy cụ lôi ra đánh thuế.

Trong này các cụ ăn chơi ca hát cho đến quá chiều cụ nào cụ nấy mới chịu lết cái thây về nhà. Còn ngoài kia người dân làng Phúc An ai nấy đều trong cơn bĩ cực lo lắng. Nơi này đang phải trải qua một trận hạn hán lớn, người dân đến giờ chả còn một hạt thóc nào để cho vào mồm lấy đâu ra tiền đóng siu cho các cụ.

Đúng thật là sống dưới ách quan tham người dân thấp cổ bé họng chỉ biết than trời nhưng trời cũng có thấu. Chúng bay kêu đất than trời thì mặc cha bay, miễn là tiền vào trong túi bọn ông là được có chết thì cụ chánh cụ lý lại thêm đất.

Sáng sớm hôm này con mẹ đốp thay chồng vác cái mõ đi khắp làng trên xóm dưới. Bởi vì canh ba đêm hôm qua ông chồng của mụ không biết nổi gió hứng tình thế nào trong lúc thăng hoa lại bị thượng mã phong. Cũng may số thằng mõ chưa tận không thì giờ này cũng đi chầu tiên tổ, đúng là phúc tổ ba đời cho vợ chồng nhà hắn.

Mụ vừa đi vừa gân cổ hét oang oang vào cái loa làm bằng miếng mo cau quấn tròn lại gọi mọi người đi ra sân đình cho sớm kẻo các cụ đợi lâu lạnh bụng. Đám người làng nghe thấy âm thanh của mụ Đốp biết là hạng sắp đến nhưng cũng chả thể làm gì được đành phải lật đật nối đuôi nhau kéo ra sân đình. Kẻo một lát nữa tra sổ không thấy có mặt, cụ lý lại cho cái lũ mồm chó vó ngựa bắt trói lôi ra giữa sân đánh cho mấy chục hèo.

Ngoài đình hôm nay người ra kẻ vào chả khác gì mở hội mùa xuân. Vào đến bên trong đình thấy cụ chánh Khải đang ngồi thưởng trà cùng với các chức sắc trong làng. Cụ nào cụ nấy khăn đóng áo dài nom hoành tráng lắm khác hẳn với cái lũ dân đen đang đứng khúm núm ngoài sân đến mảnh vải che thân cũng không còn chỗ để vá.

Đợi cho người dân làng Phúc An có mặt đầy đủ tại đình làng, một thằng lính đội nón đỏ mới chạy vào bẩm:

_ dạ thưa cụ chánh cùng với các cụ rằng là mọi người đã có mặt đầy đủ kính mong cụ ra…

Cụ chánh rít một hơi á phiện mắt lim dim nhìn về phía thằng lính kia nói giọng khàn khàn:

_ cái lũ khố rách áo ôm này cuối cùng cũng đến cả rồi à. Thôi được rồi ba đứa chúng mày cứ lui ra ngoài ông hút xong ngao thuốc này đã.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.