Chương
Cài đặt

Chương 2: Thỏa thuận

Đồng hồ báo thức reo liên tục, Vũ Ninh thức giấc mơ hồ không hiểu tại sao vì cô có bao giờ đặt báo thức trước khi đi ngủ. Cuộc sống phóng túng không lo cái ăn, cái mặc chẳng nhẽ phải lo chuyện giờ giấc. Đôi bờ mi xếp gọn lên nhau, hít một hơi thật mạnh mùi hương thoang thoảng của vải lụa cao cấp tỏa ra từ chăn, ga, gối, đệm quen thuộc khiến cô cảm thán.

“Khách sạn cao cấp nên mọi thứ thật cao cấp.”

“Cạch.” Tiếng cửa đóng lại vang lên khiến Vũ Ninh giật mình vì có ai vừa ra khỏi phòng cô. Rõ ràng cô ở một mình sao sáng sớm lại có người.

“Á…á…á!” Nhìn tấm thân trần cuộn trong chiếc chăn bông dày cộm và vài giọt máu đỏ thẫm cô lặng người nhớ lại mọi chuyện. Đêm qua cô đã ở nhờ phòng của một người đàn ông để lánh nạn và cuối cùng…

“Á…á…á!” Vũ Ninh không kiềm chế được hét lớn hết mức, âm thanh dội vào bức tường tán xạ ra xung quanh vang vọng khắp nơi. Cô dù sống phóng khoáng, ăn chơi đàn đúm tất cả vì muốn chọc giận ba cô còn chuyện trai gái nam nữ quả thật chưa từng trải qua. Chuyện đêm qua thực sự ngoài tầm kiểm soát.

Vũ Ninh ôm đầu đập mạnh xuống giường thì phát hiện bên cạnh một bộ quần áo cho nữ giới được ai đó chuẩn bị sẵn và một cọc tiền. Cô nghĩ thầm “anh ta nghĩ mình là gái sao?”, Vũ Ninh cười khinh bỉ, “giờ này cái gã đó chắc đang cười nhạo mình” nếu một ngày gặp lại nhất định sẽ khiến anh ta sống không bằng chết.

Vũ Ninh thay quần áo trở về phòng của mình, cô cầm điện thoại lên kiểm tra mười lăm cuộc gọi nhỡ của ba cô. Đúng lúc đó điện thoại bỗng reo lên khiến cô giật mình, lại là người ba quyền lực. Vũ Ninh nghe máy nhưng chẳng vui chút nào.

“A…”

“Con đi đâu từ tối qua đến giờ, sao ba gọi không bắt máy?” Những lời quở trách vang đến bên tai khiến cô càng thêm thất vọng. Lúc nào cũng vậy, hai cha con như lửa với nước. Khi còn ở nước ngoài ba cô luôn yêu cầu cô đi đâu cũng phải đem theo vệ sĩ còn không ông ấy sẽ cho người bí mật giám sát khiến cô rất bất mãn. Tối qua là cô tự ý trốn đi nên cuối cùng xảy ra chuyện…

“Con chưa kịp gọi thì ba đã gọi đến rồi. Ba gọi con có chuyện gì không nếu không thì…” Vũ Ninh bực bội vì cô cho rằng ba không tôn trọng quyền tự do riêng tư của cô.

“Định tắt máy chứ gì? Về nhà ngay con đừng hòng trốn thoát.” Ông Vũ Kiên đã quá hiểu cô con gái ương ngạnh này lúc nào cũng cãi lại lời ông, chỉ có mỗi một điều ông không hiểu, tại sao bao nhiêu người ao ước được sống như cô mà không được, còn cô lại không biết an phận hưởng phúc.

Ra khỏi khách sạn, Hoài Quân đã đợi sẵn, vừa thấy Vũ Ninh, anh đã tít còi ra hiệu. Vũ Ninh buồn bực bước đến miệng lẩm bẩm “về thì về, sợ gì chứ”.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Hoài Quân nhìn gương mặt phụng phịu của Vũ Ninh không nhịn được cười.

“Sao thế? Mới sáng sớm mà ai làm em giận sao?” Hoài Quân vẫn còn chưa biết chuyện tối qua.

“Anh không hiểu được đâu, em và người đó đúng là số trời đã định. Nếu được lựa chọn em sẽ chọn một người ba khác.” Vũ Ninh lắc đầu than phiền về người ba quyền lực và hà khắc của mình. Cha con họ chưa từng có một cuộc trò chuyện vui vẻ từ khi người đàn ông ấy xuất hiện trong cuộc đời cô.

“Sao em lại nghĩ thế? Dù gì ông ấy cũng là ba của em, là người yêu thương em nhất. Em cứ về nhà đi biết đâu ông ấy đang đợi em về cùng ăn bữa sáng.” Hoài Quân là người xưa nay sống rất lạc quan nên mỗi lần Vũ Ninh không vui lại hay tâm sự với anh, chỉ tiếc năm đó cô rời đi đột ngột khiến anh không còn cơ hội nhưng bây giờ cô đã trở về, mọi thứ đã có thể bắt đầu.

“Phải không vậy trời, anh nói cứ như đang viết tiểu thuyết ngôn tình.” Vũ Ninh lại lắc đầu không dám tin những gì người bạn thân vừa nói. Cô quá hiểu ba mình, lần này trở về không khác nào đi tù, thế nào ông ấy cũng bắt cô ở yên trong nhà không được rời nữa bước.

Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cửa căn biệt thự lộng lẫy, uy nghiêm như pháo đài châu u cổ đại. Ba cô rất thích nghiên cứu văn hóa châu u nên kiểu dáng biệt thự và nội thất bên trong đều rất đậm chất phương tây.

Ông Kiên đang ăn sáng, thấy con gái bước vào liền ra hiệu cho quản gia mang thêm thức ăn và dụng cụ. Người quản gia già đã gắn bó với gia đình cô từ khi mẹ cô mới về làm dâu nên sở thích của chủ nhà bà nắm rất rõ.

Biết Vũ Ninh không thích ăn đồ chiên vào buổi sáng ngược lại cô rất thích các món nước cho ấm bụng liền mang lên một tô bún giò heo với phần nước nhiều tương ớt. Vũ Ninh từ sớm chưa ăn gì lại thêm chuyện đêm qua hao tổn nhiều sức lực nên bụng cồn cào khó chịu. Cô ăn một mạch mà không cần để ý đến bất kỳ ai.

“Làm gì mà ăn như bị bỏ đói vậy? Ăn từ từ kẻo nghẹn, con gái mà không ý tứ gì cả?” Ba cô ngồi bên cạnh phàn nàn.

“Ở đây con là chủ nhà mới gì phải để ý thái độ người khác ngược lại người ta phải để ý thái độ của con mới đúng.” Vũ Ninh liền phản bác, cô không bao giờ nhường nhịn ba cô dù chỉ là một lời.

“Ba nhắc nhở để con thay đổi, con gái vô ý vô tứ sao mà lấy chồng?” Ông Kiên cũng không nhượng bộ quyết cãi lý đến cùng.

“Con có tiền, không cưới được thì mua.”

“Cái chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được, cái thằng nào chịu bán thân cho con chắc cũng do không còn sự lựa chọn nào khác”

“Ba…”

“Thôi mà cô chủ, cô đừng đôi co với ông chủ nữa. Cô ở nước ngoài lâu như vậy mới trở về, mọi người ai cũng vui mừng. Ông chủ chỉ nói vui thôi cô đừng để bụng.” Bà Lý quản gia năm nay đã ngoài năm mươi, bà đã chứng kiến những cuộc cãi vã như thế này của cha con họ nhiều vô kể. Thực ra chỉ cần mỗi người nhường một chút nhà cửa sẽ yên ấm nhưng mãi chẳng ai làm được.

Khi Vũ Ninh đã im lặng ăn xong bữa sáng định lên phòng thì ông Vũ Kiên giữ lại.

“Con vui chơi như thế đủ rồi, từ mai đến công ty ba làm việc đi. Con trước sau gì cũng trở thành người thừa kế nếu không biết tí gì về kinh doanh cũng không được.” Ông Vũ Kiên từ lâu đã tính chuyện lâu dài cho tương lai của con gái chỉ là Vũ Ninh vẫn còn giận ông vì chuyện mẹ cô ấy qua đời nên từ chối mọi sự sắp xếp của ông.

“Công ty của ba mắc gì con phải thừa kế?” Vũ Ninh không bao giờ muốn làm bất cứ việc gì liên quan đến ba mình. Nếu có thể cô chỉ mong hai người chưa từng quen biết.

“Nếu con đồng ý với đề nghị này của ba, ba sẽ không ngăn cản tình cảm của con, sau này có có quyền tự do yêu đương và kết hôn với bất kỳ ai mà con muốn?” Ông Kiên bất lực đành nhường một bước trước cô con gái ương ngạnh.

“Ba nói lời phải giữ lấy lời.” Hai người ngoắc tay cam kết, Vũ Ninh rất quả quyết bởi cô tin rằng nếu số trời đã định hai người là của nhau thì nhất định sẽ có ngày gặp lại.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.