Chương
Cài đặt

tên ngốc em thương

_ Dạ Cẩn, anh lại quên mang ô rồi. Tên đại ngốc !

_ Nhã, em không khoẻ sao lại ra ngoài mưa, em mới là đồ ngốc đó ! Không biết chăm sóc bản thân gì cả !

Cô mỉm cười, nhỏ giọng :

_ Chính vì ngốc nên mới yêu anh !

_Em nói gì đó ?

_Không có, em chỉ nói mưa lớn quá thôi. Về thôi, nói không chừng tí nữa sẽ không về được đâu.

_Được, về nhà thôi

Thời gian cứ thế trôi đi, ngoảnh lại cô và anh đã bên nhau tròn ba năm.

Ba năm nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài cứ chầm chậm gom lại những hồi ức tươi đẹp giữa hai người.

Là những buổi tối cùng nhau nấu ăn sau ngày dài làm việc.

Vẻ mặt lo lắng vội vã chạy từ công ty về nhà của anh khi thấy cô ốm.

Những lần ngắm anh vui vẻ nấu bữa sáng. Sự nhẹ nhàng, tỉ mỉ chải tóc ướt cho cô mỗi khi cô mới gội đầu.

Giọng nói quen thuộc, nụ cười rạng rỡ của anh.

Cô biết rằng, ở nhà vẫn còn một người chờ cô, lo lắng cho cô, trân trọng cô.

Năm tháng đó, có một người con gái vì anh mà khóc. Người con gái đó đóng cửa trái tim mình vì một người, học nấu ăn vì người ấy mặc kệ bàn tay bị dao cắt chi chít, không thể đếm nổi những vết bỏng nặng nhẹ có cả.

Có một người con trai vì cô mà đến nơi đất khách quê người lập nghiệp, chịu khổ cùng cô. Những ngày mưa đều vì cô mà mang ô, học cách chăm trẻ.

Anh vì cô mà trưởng thành, cô vì anh mà mặc váy cưới.

_ Uyên Nhã, em có đồng ý làm bà Triệu, làm con dâu mẹ anh ?

_Em đồng ý !

Cô đã hạnh phúc khi đồng ý lời cầu hôn của anh, hạnh phúc đón nhận chiếc nhẫn anh đeo lên ngón tay mình. Mọi chuyện cứ thế trôi qua, cho đến một ngày cô thay anh nhận một cuộc gọi.

_ Xin chào.

_ Cô là người thân của anh Triệu?

_Vâng.

_ Bệnh thiếu máu cơ tim của anh Triệu không phải không có phương pháp chữa.

_ Không phải anh ấy rất khoẻ sao? Sao có thể bị bệnh được ! Bác sĩ, có phải đã nhầm với bệnh nhân nào khác không?

_ Bệnh nhân tên Triệu Dạ Cẩn? Sinh 18/7/1990.

Cô như chết lặng đi trước tin đó, cô vẫn hi vọng, hi vọng đó chỉ là cùng tên, cùng ngày sinh thôi, Dạ Cẩn không thể có bệnh... nhưng có thế nào cô cũng không thể không tin vào việc sức khỏe Dạ Cẩn càng ngày càng yếu đi, rồi số lần Dạ Cẩn phải nhập viện điều trị ngày một nhiều, số lần cấp cứu khẩn cấp cũng nhiều lên. Uyên Nhã tự dặn lòng phải mạnh mẽ để làm điểm tựa cho anh, nhất định sẽ giúp anh vượt qua thời gian này.

Cô đứng trước gương chỉnh lại mái tóc dài của mình, hôm nay cô vận một chiếc váy xanh dương càng tôn lên nước da trắng sáng của cô, đây cũng là màu mà Dạ Cẩn rất thích, cô còn đặc biệt chuẩn bị món cháo mà anh thích ăn nhất. Bác sĩ nói, nếu trưa nay anh ấy có thể tỉnh lại, anh ấy sẽ không sao nữa, nhưng nếu không tỉnh, có lẽ cô sẽ mất anh. Nhưng cô tin tưởng anh nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ về bên cô. Cô mỉm cười, bước vào phòng bệnh, anh vẫn đang trong trạng thái hôn mê, cô chỉ có thể ngồi cạnh anh, kể anh nghe những chuyện thường ngày.

_ Dạ Cẩn, anh thấy em vận chiếc váy này có đẹp không? Tên ngốc, anh nói em không biết chăm sóc bản thân nhưng anh lại để em một mình vậy sao? Anh mau dậy đi, em là đứa ngốc, rất cần anh chăm sóc....Dạ Cẩn....

Điện tâm đồ hiển thị từng nhịp đập yếu ớt của trái tim anh, mỗi nhịp lên xuống của điện tâm đồ lại khiến cô căng thẳng. Cô nắm lấy tay anh, cô rất sợ buông ra thì anh sẽ tan biến, thực sự rất sợ....

Điện tâm đồ vang lên một tiếng dài, không ai biết khoảnh khắc đó đã cướp đi trái tim của cô, hiện tại, cô không thể ngưng được nước mắt của bản thân....khoảng kí ức ùa về. Anh ấy cười tươi, nụ cười ấm áp, ôm lấy cô :

_ Đồ ngốc, em không được khóc, em muốn dùng nước mắt dìm chết chồng em sao ?

Cô nhanh chóng lau đi nước mắt, lắc đầu.

_ Em không khóc nữa, không khóc nữa.

Cô vẫn còn nhớ vòng tay ấm áp của anh, nhớ nụ cười ấm áp của anh, cả giọng nói của anh.

_Dạ Cẩn, em không khóc nữa, anh có thể tỉnh lại, được không? Anh đừng ngủ nữa, đừng đùa em nữa, được không? Tên đại ngốc, anh dậy cho em, dậy cho em !

Nhưng cô có lay thế nào, gọi thế nào anh cũng không dậy nữa. Anh... cứ vậy mà rời xa cô, cứ vậy để lại cô. Có lẽ tâm của cô cũng đi theo anh...

Nhiều năm sau, trong một bệnh viện, người ta thấy một phụ nữ trung niên tốt bụng tình nguyện hiến tạng, hiến tủy. Người đó chỉ giữ lại tim cùng giác mạc.

Dạ Cẩn, em đến tìm anh đây... Em đã đi rất nhiều nơi đẹp, làm những mà anh muốn làm, sống rất vui vẻ. Em giữ lại trái tim của mình bởi em muốn đem tình yêu của em dành cho anh, còn cả những điều đẹp đẽ trên thế giới này đến gặp anh, em muốn dùng mắt của mình ngắm anh lâu một chút, kiếp sau vẫn sẽ tìm được anh giữa biển người.

#Vương_Lạc_Yên

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.