Chương 7
"Sư tôn!"
Tiếng của Sở Trường Cung vang lên, Thẩm Ngôn Vân đang nằm trên đất được hắn đỡ dậy, dìu vào trong phòng. Đầu vẫn còn choáng váng nặng nề, y nằm gục lên bàn, muốn đi vào giấc ngủ, nhưng tinh thần lại tỉnh táo lạ thường, mệt thế nào cũng không ngủ được.
Sở Trường Cung lấy cho y ly nước, Thẩm Ngôn Vân vẫn không ngẩng đầu, mệt mỏi nhắm nghiền mắt. Hắn đặt ly nước lên bàn, nhẹ nhàng nói:
"Hay là để con đỡ sư tôn lên giường nằm nhé?"
Y gật đầu, để yên cho hắn đỡ mình lên. Sở Trường Cung chu đáo đắp chăn cho y rồi cáo lui.
Ra đến bên ngoài, hắn liền ngoái đầu nhìn lại.
Kỳ thực hắn rất muốn hỏi tại sao sư tôn lại nằm ngất trên đất như vậy, nhưng nhìn nét uể oải của y, thôi để ngày mai hỏi cũng được.
*****
Thẩm Ngôn Vân tỉnh lại đã là trưa hôm sau.
Hắc lang cùng Bạch lang đang ngồi ở bên cạnh. Thấy y tỉnh lại Hắc lang liền vui vẻ kêu lên. Còn Bạch lang thì trầm ngâm.
Nó cảm nhận được trên người y có một loại khí tức quen thuộc, lúc đầu gặp mặt khí tức này chỉ mờ nhạt thoang thoảng, giờ trở nên nồng đậm.
Nó rất yêu thích khí tức này, nhưng nếu để lại, với tình trạng hiện tại sẽ gây nhiều rắc rối phiền phức cho y.
Thẩm Ngôn Vân vuốt ve Hắc lang. Hiện giờ cả người đều vô cùng sảng khoái. Y đứng dậy sửa soạn vệ sinh cá nhân. Vừa thay đồ xong thì có tiếng gõ cửa, giọng của Sở Trường Cung vang lên:
"Sư tôn! Người dậy chưa ạ?"
Thẩm Ngôn Vân đi ra mở cửa cho hắn vào:
"Trưa nay không đi tập luyện đi qua đây làm gì?"
Sở Trường Cung cười cười, vừa đi pha trà vừa đáp lại:
"Con qua thăm sư tôn xem người như thế nào, hôm qua trông người mệt mỏi quá.''
Tay của Thẩm Ngôn Vân hơi run lên.
Đúng rồi, y còn chưa giải thích lý do vì sao đêm qua nằm ngoài sân đâu.
Nhưng biết giải thích thế nào bây giờ?
Sở Trường Cung mang trà ra rót cho y, Thẩm Ngôn Vân suy nghĩ ra hàng trăm lí do để giải thích cho hắn, đang định mở miệng thì Sở Trường Cung đã nói trước:
"Sư tôn!... Đệ tử... hiện giờ đệ tử đã lên Luyện khí kỳ tầng 9 rồi ạ.''
Tay cầm ly trà của Thẩm Ngôn Vân lại run rẩy.
Chỉ qua một đêm liền tăng lên hai bậc cùng lúc, kém chút nữa là lên Trúc Cơ. Cmn, đây là cái hào quang chói lọi gì vậy?
Phi logic, không hợp lý, không thể chấp nhận!
Thẩm Ngôn Vân đặt ly trà xuống, ổn định cảm xúc hỏi hắn:
"Làm sao mà ngươi... có thể?"
Sở Trường Cung hơi bối rối, thành thật trả lời:
"Hôm qua con đang ngồi đả tọa tu luyện thì đột nhiên linh khí xung quanh xao động, trở nên dồi dào, linh lực tràn đầy đan điền của con! Đến khi trở lại bình thường thì con phát hiện mình lên Luyện khí tầng 9 rồi ạ.''
Vậy ra việc linh khí xao động không phải chỉ có mình mới cảm nhận được hay sao?
Nhưng mà... không công bằng!
Hắn hút linh khí tăng lên 2 bậc, còn ta cũng hút đến ngất đi luôn sao chẳng có gì thay đổi chứ!?
"Nhưng mà... linh lực tăng nhanh như vậy liệu có gây hại gì không?"
Hắn lắc đầu.
"Con cũng không biết, nhưng hiện tại cả người con không có gì bất ổn."
''Thôi được rồi!" Thẩm Ngôn Vân cảm thấy hơi đau đầu "Ngươi cứ về đi đã, việc này ta sẽ tìm hiểu sau.''
"Sư tôn còn cái này... "
Sở Trường Cung không nói tiếp nữa, đứng lên rút từ trong ngực ra quyển sách màu vàng kia đặt lên bàn. Hắn giải thích:
"Đây là quyển sách mà hôm qua người làm rớt, người cứ yên tâm con chưa xem gì vào đấy đâu ạ.''
Nói rồi hắn hành lễ, đi ra ngoài.
Sau khi Sở Trường Cung rời khỏi. Thẩm Ngôn Vân mới đưa tay cầm lấy quyển sách trên bàn. Lật ra xem thì lại không thấy hình vẽ hồ ly đâu nữa.
Sao vậy nhỉ?
Y cảm thấy mọi thứ cứ rối tung rối mù lên.
Thẩm Ngôn Vân lật xem qua trang thứ hai, ánh mắt mở to, trang này ghi chép lại một phương thức tu luyện nào đó rất kì lạ.
Thẩm Ngôn Vân ôm quyển sách định bụng đi hỏi Tiêu Dạ Nguyên.
Nhưng sau khi đến Lâm Tiên Đỉnh thì môn sinh canh gác ở đó lại nói rằng Chưởng môn vừa mới ra ngoài không lâu.
Thẩm Ngôn Vân lại phải bay về.
Tình cờ gặp Tứ sư đệ Lưu Túc.
Hắn liền kéo y đến Hoa Nguyệt phong.
Vừa đến nơi Thẩm Ngôn Vân đã nghe được tiếng đàn tiếng ca oanh oanh yến yến. Môn sinh nơi đây ăn mặc vô cùng phóng khoáng, không kiêng kị luật lệ, nói cười giả lả. Có một đệ tử đi đến chỗ hai người, liếc mắt đưa tình với Thẩm Ngôn Vân:
"Nha, mọi người ra đây mà xem Tiên quân dắt về một tiểu mỹ nhân.''
Mọi người lập tức tụ tập lại đó.
"Aaa, ta chưa gặp ai đẹp như vậy nha!"
"Mỹ nhân, mau ngả vào lòng ta này!"
"Ai da, nhan sắc này còn đẹp hơn cả Mộ Dương Lam ca ca luôn đó nha.''
"Đúng a, Mộ Dương Lam nhìn thấy còn phải ghen tị.''
Thẩm Ngôn Vân bị trêu chọc cho đỏ cả mặt, tức giận muốn bỏ về thì Lưu Túc đã kéo lại, hô lên:
"Các ngươi không được trêu chọc y như vậy, y là Thẩm Tiên quân của Hòa Nhã Phong đó a.''
Đám đệ tử không những không sợ còn lớn tiếng hơn:
"Không nghĩ đến ở Hòa Nhã Phong nhàm chán như vậy mà có một mỹ nhân nha.''
"Thẩm Tiên quân không phải bị các trưởng lão nói là kẻ lập dị sao? Ta nguyện ngắm y mỗi ngày.''
"Không xong, muốn đến bái sư Hòa Nhã Phong rồi.''
Lưu Túc cười to, giả bộ quát nạt vài câu rồi dẫn Thẩm Ngôn Vân vào trong một cái đình, lúc này lũ đệ tử mới thôi trêu đùa.
Thẩm Ngôn Vân được Lưu Túc đưa vào một cái đình sen, xung quanh có kết giới cách âm nên vô cùng yên tĩnh, hoa sen trên hồ nở rộ, vài con hạc trắng bay lượn xung quanh, gió thổi mát mẻ, đúng là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Một con hồng hạc nhỏ bay đến đậu trên bàn trà, nó cọ người vào vạt áo Thẩm Ngôn Vân, tỏ vẻ vô cùng muốn thân cận với y. Mấy con hạc khác cũng bay đến đứng thành một đàn nhìn ngó lăm lăm.
Thẩm Ngôn Vân đưa tay sờ đầu tụi nó, thầm nghĩ mấy con hạc ở đây bạo thật, chẳng sợ người gì cả.
Lưu Túc ngó qua nhìn. Gã cười ha hả tỏ vẻ ghen tị:
''Sư huynh sướng nha, bình thường lũ hạc này ngay cả ta là chủ nhân nó mà còn không cho đụng vào, thế mà sư huynh là người lạ mới đến mà tụi nó đậu vào ngay.''
Nói rồi muốn đưa tay sờ đầu hồng hạc nhỏ, nhưng tiểu hồng hạc né đầu ra chỗ khác, còn mổ cho gã một cái.
Gã vẫn nở nụ cười, tỏ vẻ không thèm so đo với nó.
Lưu Túc đẩy y ngồi xuống, mình thì ngồi đối diện. Vô cùng sởi lởi rót trà mời y, còn mở quạt phe phẩy quạt gió cho y, mỉm cười rất chi là ôn nhu.
Thẩm Ngôn Vân tay cầm ly trà không biết có nên uống hay không.
Thái độ của gã vô cùng khả nghi. Không dưng lại ân cần tốt bụng như thế này, chắc chắn là có ý đồ gì đó rồi.
Thẩm Ngôn Vân lạnh nhạt lên tiếng:
''Tứ sư đệ, có việc gì quan trọng không? Nếu không thì ta đi về!''
Lưu Túc càng cười đến nhe cả hàm răng trắng:
''Tam sư huynh thật là...'' Lưu Túc ngả ngớn xán lại gần, đưa bàn tay nghịch sợi tóc của y, ra vẻ bí hiểm ''Sư huynh đến tìm chưởng môn làm gì, có gì thắc mắc cứ hỏi đệ đây.''
Thẩm Ngôn Vân gạt tay gã ra, nói:
''Đây là chuyện riêng giữa ta và chưởng môn sư huynh,thật thứ lỗi, không thể nói với đệ.''
''Huynh không xem ta là huynh đệ đồng môn sao?'' Lưu Túc giả bộ buồn bã ''Tại sao có thể nói huynh ấy mà không thể nói với ta?''
Thẩm Ngôn Vân đứng dậy, bị gã níu lại bắt ép ngồi xuống. Lưu Túc quàng tay qua vai y, thủ thỉ:
''Sư huynh không muốn nói cho ta là vì việc này có liên quan đến luồng linh khí kỳ lạ trong phòng huynh hôm qua sao?''
Thẩm Ngôn Vân không thể tin được, trừng mắt nhìn gã:
''S...sao ngươi...?''
''Ấy, nghe ta nói hết đã!'' Lưu Túc tỏ ra vô tội, giải thích ''Hôm qua tình cờ ta có việc bay ngang qua Hòa Nhã Phong, định bụng vào chơi với huynh một lát thì cảm thấy được thôi chứ không phải ta cố ý rình lén huynh đâu.''
Gã bắt đầu dụ dỗ:
''Huynh cứ yên tâm là đệ kín miệng lắm, có việc gì cứ nói cho đệ biết, đảm bảo không hé răng nửa lời, không nói cho ai nghe kể cả là chưởng môn sư huynh.''
Chúng hạc ở bên cạnh nhìn gã tỏ vẻ khinh bỉ.
Ai chẳng biết ngươi là tên nhiều chuyện nhất trong tông!
Thẩm Ngôn Vân mím môi suy nghĩ, rốt cuộc bị thua cuộc trước sự uy hiếp của gã, nhưng y cũng không định nói rõ toàn bộ sự việc. Y lôi trong ngực ra quyển sách màu vàng, đưa cho gã:
''Nói thật với ngươi cũng không có việc gì quan trọng! Chỉ là tình cờ ta tìm thấy quyển sách này, linh lực kỳ quái cũng là từ nó mà ra.''
Lưu Túc cầm lấy quyển sách, lật ra xem, đôi lông mày liền nhíu lại, Thẩm Ngôn Vân ở bên cạnh trong lòng hơi thấp thỏm, sợ gã phát hiện ra điều gì đó. Mãi một lúc lâu sau, Lưu Túc mới đưa quyển sách cho y xem:
''Tam sư huynh, huynh đọc hiểu những gì khi trong này sao?''
''Ừ, sao vậy?''
Biểu tình của gã trở nên phức tạp, ậm ừ một lát mới nói:
''Đây...là ngôn ngữ của Yêu giới!''
*****
Thẩm Ngôn Vân ôm sách ra về trước ánh nhìn tiếc nuối của đám hạc. Bỏ lại Lưu Túc đứng đó trầm ngâm.
Lòng y cũng phức tạp vô cùng.
Ngôn ngữ của Yêu giới ư? Sao y vẫn có thể đọc được bình thường nhỉ? Hay là nguyên thân có thiên phú dị bẩm có thể đọc hiểu ngôn ngữ đó?
Thật rắc rối, chờ chưởng môn sư về rồi hỏi mới được.
Đi được nửa đường liền dừng lại.
Thẩm Ngôn Vân nghĩ đến tình cảnh bị đám đệ tử xúm lại trêu chọc liền cảm thấy không thoải mái, đã thế cái tên Lưu Túc ấy nhìn bề ngoài thì nhắc nhở kì thực thì bên trong âm thầm xúi giục dung túng cho bọn chúng.
Y thở dài, lục lọi trong túi trữ vật xem có gì dùng để che tạm thời. Tình cờ lôi ra được một tấm vải mỏng.
Thẩm Ngôn Vân thở dài, không còn cách nào khác đành đeo lên, lén lút men theo lối tắt đi ra khỏi đây.
Đang đi trên đường, chợt có ai đó nhảy ra chắn trước mặt y.
Đó là một mỹ thiếu niên trông vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt non nớt trông có thể búng ra sữa, mặc một bộ lam y, ánh mắt trợn trừng lên hung dữ nhìn y.
Thẩm Ngôn Vân tự hỏi lòng mình có đắc tội với thiếu niên này không, nhìn ánh mắt ấy vô cùng ấm ức giống như y vừa sỉ nhục người ta vậy.
Chắc không đâu nhỉ? Khuôn mặt này trông vô cùng xa lạ.
Thiếu niên kia nhìn y chằm chằm, lên tiếng hỏi:
''Ngươi chính là Thẩm Ngôn Vân?''
Y 'ừ' một tiếng. Rốt cuộc vẫn không nhớ ra được đây là ai.
Mỹ thiếu niên tự giới thiệu bản thân mình:
''Ta là Mộ Dương Lam, là đệ tử được cưng chiều nhất của Thập Nhị trưởng lão, người xinh đẹp nhất trong Hoa Nguyệt Phong!''
