CHƯƠNG 8 GIẤC MỘNG ĐÁNG SỢ
Cô vội lao nhanh theo hướng Thiện Nhân vừa rơi xuống, chớp mắt đã bắt đầu có người chạy ra xem. Dù sao rơi từ trên này xuống tiếng động sẽ không nhỏ, mọi người đều nhanh chóng phát hiện lại có người tự tử.
Lam Anh cuống quýt nhìn, linh hồn Thiện Nhân vẫn chưa thoát ra, vậy là anh chưa chết. Cô nuôi chút hi vọng nhỏ nhoi mong anh được cứu sống, mặc dù chính Lam Anh cũng không hiểu vì sao?
Một vong hồn vô ưu như cô đang mong ngóng chuyện gì?
Thiện Nhân chầm chậm đứng dậy, xuyên qua những người đang bu vào kiểm tra kẻ vừa rơi xuống. Anh sững sờ hai giây rồi nhớ ra điều khiến mình ở đây, vội vàng ngoái nhìn bốn xung quanh như muốn tìm kiếm một ai.
Đôi mắt hai vong hồn chạm nhau, trong tích tắc, cả thế giới vắng lặng. Không có tiếng xì xào bình luận, tiếng kêu lên thất thanh, tiếng còi xe náo nhiệt và âm thanh dòng xe ùn ùn báo hiệu ách tắc từ phía xa.
Thiện Nhân dừng ánh nhìn tại nơi linh hồn Lam Anh đang đứng, cô đang trợn tròn mắt chưa hết bàng hoàng. Thiện Nhân mỉm cười, anh muốn nói với cô 'anh đến rồi đây' Thiện Nhân đi qua đám người đang dò xét xác của mình, bước chân hướng đến Lam Anh.
Lam Anh vẫn đứng đấy, không nhúc nhích không di chuyển. Cô đang chờ anh đến, anh biết điều ấy. Cô yêu anh như vậy, chắc chắn sẽ luôn muốn có anh ở bên kể cả khi đã chết, Thiện Nhân tự nhủ.
Một người đứng lặng thinh như hòn đá cuội để mặc dòng chảy con suối lướt qua. Một người từng bước, từng bước như cá bơi ngược, cố gắng đến nơi mình hằng mong.
"Hừ, lại một kẻ tự tử vì tình. Các người chê ta ít việc quá hay sao?" Giọng nói bực bội cáu kỉnh từ nơi nào không ai biết.
Thiện Nhân còn chưa kịp đến trước mặt Lam Anh, cả hai người đồng loạt hốt hoảng phát hiện bọn họ đang bị một lực vô hình kéo về phía sau, ngược hướng với người kia.
Lam Anh nhìn Thiện Nhân vì bị kéo đi xa dần, hét lớn.
Cô bật dậy, cả người run rẩy vì sợ hãi.
Lam Anh đưa tay lau những giọt mồ hôi li ti trên trán, thời tiết nóng bức nhưng người cô lúc này lạnh toát. Sau ba giây sống lưng vẫn không ngừng rét buốt gờn gợn.
Lam Anh dần định thần, khẽ thở phào.
May quá chỉ là ác mộng.
Một cơn ác mộng quá đỗi chân thực và đáng sợ.
Quay sang nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say, đôi mắt dài khép chặt khía dưới hàng mày đậm, kỷ luật đến mức ngủ cũng bình ổn, cả người nằm im như bức tượng. Chí ít con người khi ngủ ngực cũng phập phồng hoặc có tiếng hơi thở, người đang nằm lại đây không có bất cứ dấu hiệu nào.
Trầm ngâm ngắm gương mặt sáng một hồi, Lam Anh đứng dậy kéo lại rèm cửa rồi nhấc một tay Thiện Nhân lên, định nằm xuống. Thiện Nhân nhăn mặt vẻ khó chịu dù đang say ngủ vẫn theo phản xạ giật tay ra xoay người sang hướng ngược lại.
Lam Anh cau mày, nghĩ đến cơn ác mộng mình vừa trải qua. Cô dứt khoát trèo qua người Thiện Nhân, tiếp tục hành động dang dở, thành công chui vào trong lòng anh. Bấy giờ cô mới nhắm mắt mỉm cười thỏa mãn, vòng tay ra sau lưng Thiện Nhân, vùi mặt vào vòm ngực vững chắc ngủ tiếp.
***
Lam Anh tháng này đã bị chậm kinh mất mấy ngày, chị Minh đồng nghiệp thân thiết biết chuyện của Lam Anh, đã nháy mắt với cô thì thầm vào tai: “Thử quick* chưa?”
“Thử gì cơ chị?” Lam Anh ngơ ngác, lạ lẫm nghe một từ không hiểu.
“Dốt thế, thử thai chứ còn gì nữa? tao nhìn cái mặt mày dạo này dễ dính rồi lắm.” Chị Minh nói theo kinh nghiệm với Lam Anh, có lẽ do đã có chồng và ba đứa con.
“Thử như thế nào hả chị?” Lam Anh ngờ ngợ, cô nhớ ra mình mới chậm kinh một tuần. Trước đây Lam Anh cũng từng có thời kỳ kinh nguyệt không đều, chậm một hai tuần không có gì lạ.
“Ôi tôi chết mất, đi ra hiệu thuốc bảo họ bán cho cái que thử thai, có mười mấy nghìn thôi.” Minh bật thốt, hướng dẫn kỹ hơn cho Lam Anh.
Lam Anh gật gù nghe lời, ghi nhớ lời chị Minh đồng nghiệp, hết giờ lẳng lặng đi mua que thử thai.
“Em mua loại nào em ơi?” Người bán thuốc lớn tuổi hỏi Lam Anh.
“Có loại như thế nào ạ?” Lam Anh không biết gì về những phương pháp thử thai nhanh, hỏi lại dược sĩ.
“Que mười lăm nghìn, bút hai lăm nghìn.”
“Thế chị cho em cả hai đi ạ.” Lam Anh đáp lời, đợi người bán thuốc lấy đồ, nghĩ sao lại đổi ý: “Chị cho em thêm hai cái nữa, à ba cái đi.”
Người bán thuốc lớn tuổi nhặt đủ số lượng Lam Anh yêu cầu, không buồn giải thích cho Lam Anh việc que thử thai có tỷ lệ sai lệch rất thấp, có cẩn thận cũng chỉ cần mua hai chiếc là đủ ra kết quả chính xác.
Cô nhét bọc năm hộp que thử thai vào trong túi. Vừa từ cửa hiệu thuốc đi ra đã bắt gặp Thiện Nhân cùng Anh Thư đi từ đâu đang về lại công ty. Anh lướt qua cô như người xa lạ, còn Anh Thư thì mỉm cười với cô một cái lịch sự rồi níu tay Thiện Nhân bước tiếp.
Lam Anh nhíu mày khi thấy cảnh này, lại nhớ đến ác mộng đêm qua, ôm cả người hậm hực trở về nhà.
