Chương
Cài đặt

CHƯƠNG 2 ĐỒ CHÓ

Hôm nay là ngày thắp cơm tuần của Lam Anh, mẹ khóc đến cạn kiệt nước mắt nhưng vẫn không thể ngừng than trời, kêu đất. Mẹ ngồi bên mâm cơm cúng, thẫn thờ nhìn di ảnh cô gái trẻ đang tươi cười, mà gọi: "Lam Anh con ơi, về với mẹ đi con ơi."

...

"À ơi à, à ơi."

"À ơi à, à ời."

"Con ơi... con ngủ cho ngoan, để mẹ đi cấy... đồng sâu chưa về."

"Cái cò mày đi ăn đêm... đậu phải cành mềm... lộn cổ xuống ao..."

"Gió đưa hoa cải về trời... rau răm ở lại chịu đời đắng cay."

Một tuần đã trôi qua, vậy mà nhìn người phụ nữ đang ngây ngây dại dại hát những lời ru lộn xộn, vẫn có người không kìm được nước mắt.

"Người chết là hết, kẻ đi rồi đâu biết người ở lại khổ sở ra sao?"

"Càng nghĩ càng thương, thương bao nhiêu lại giận lại trách bấy nhiêu."

"Sao nó lại ngu dại thế hả trời? Nuôi con từ bé đến lớn, bao công vất vả... để mà đi chết chỉ vì cái thằng không ra gì."

Dì và mợ ngồi ngoài nhìn mẹ Lam Anh không khỏi than thở. Hai người nhỏ giọng đủ cho nhau nghe, cố gắng không để lọt vào tai mẹ Lam Anh.

Mẹ đang hát ru vong hồn cô sao? Lam Anh nghe dì và mợ, muốn báo cho mẹ biết cô vẫn tốt. Cô có thể tự do đi khắp nơi, tận mắt thấy những người thân vì cô mà khóc, mà thương tiếc.

Sau đó lại vui vẻ cười nói, uống rượu cùng nhau.

"Tối bảo cháu nó cho xin con đề, biết đâu đổi đời."

"Nghe bảo chết trẻ là thiêng lắm đấy."

"Chết chết, các chú. Ai lại nói thế? Nhà người ta đang đau buồn."

Lam Anh mấy hôm trước, trong bữa cơm chia buồn của tang chủ vào ngày thứ ba, đứng xem đoạn hội thoại giữa hai chú trong xóm đã quá chén và một bà cụ gần nhà phì cười. Rượu vào là lời ra, ai kiểm soát nổi? Có khi tỉnh rồi mới muộn màng hối hận về những lời nói lúc say.

Bao trùm trong không khí tang thương của đám ma Lam Anh, ở một góc rạp nhỏ này lại có chút không khí khiến Lam Anh thấy vui vẻ.

Buồn đau nào rồi cũng sẽ qua đi theo thời gian, "mẹ ơi đừng khóc nữa", "mẹ ơi đừng buồn nữa." Lam Anh muốn nói với mẹ nhưng không thể.

"Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy?" Lam Anh đuổi theo hướng mẹ đang tất tả chạy.

Gương mặt mẹ giận dữ, đôi mắt vằn đỏ, tay điên cuồng đập vào cánh cửa gỗ trước mặt, không hề để ý có nút bấm chuông ngay bên cạnh.

"Mày ra đây, mày ra đây cho tao."

"Đồ chó, đồ súc sinh, mày ra đây."

"RA ĐÂYYY."

...

"Cạch." Phía sau cánh cửa vừa mở xuất hiện một người đàn ông, gương mặt cúi gằm không nhìn rõ biểu hiện.

Người phụ nữ trung niên bàn tay còn đang đập cửa giơ lên dở chừng, thấy kẻ mình tìm đứng ngay trước mắt, sững giờ một giây rồi gào lên nhảy vào cào cấu.

"Là mày, là mày giết nó, mày hại con tao."

"Mày giết nó."

"Mày hại nó chết không toàn thây."

"Sao mày ác thế? Cái thứ súc sinh nhà mày..."

Người đàn ông trẻ tuổi sau khi chịu vài ba cái tát, cái cào, dễ dàng khống chế nắm cổ tay người đàn bà điên giật ra. Đơn giản hất tay khiến bà ngã nhào, bà còn chưa kịp ngồi dậy tiếp tục đánh thì bị câu nói từ miệng anh ta khiến chết lặng.

"Đáng đời bà."

"Nghiệp của bà đấy, hãy gánh lấy đi."

Người phụ nữ lớn tuổi như không thể tin vào tai mình, ngón tay chỉ lên, môi lắp bắp: "Mày... cái thứ... cái thứ."

Người đàn ông trẻ không kiên nhẫn:

"Thứ con hoang."

"Thứ ngu đần."

"Thằng trộm cướp."

"Loại cóc ghẻ."

...

"Bà còn nhớ hết lời mắng chửi của mình không? Tôi giúp bà nhớ thêm nhé." Giọng nói trở lên sắc lạnh.

Đúng lúc này, một cô gái trẻ đi nhanh đến: "Kìa cô ơi, sao cô lại thế này? Cô về đi, cô làm thế này không được đâu." Cô gái vừa nói vừa đỡ, vừa kéo người phụ nữ nọ đứng dậy, cố gắng lôi bà đẩy vào thang máy, bấm nút xuống tầng một rồi nhanh chóng đi ra trước khi thang máy kịp đóng cửa.

Cô gái trẻ, dáng người đẹp, gương mặt thanh tú ấy chính là Anh Thư, con gái giám đốc công ty mà Thiện Nhân và Lam Anh đang làm việc.

Anh Thư quay trở lại, bắt gặp Thiện Nhân đang ngồi trên ghế sofa, mặt hướng ra ban công, không rõ đang nhìn cái gì.

"Anh ăn gì chưa? Em nấu cơm cho anh ăn nhé?"

Không có tiếng trả lời.

"Anh cũng nên đi làm thôi, một tuần rồi." Anh Thư không quan tâm đang nói chuyện một mình, đều đều khuyên nhủ người ngồi ở sofa.

Cô lau sàn, xoá đi vết giầy dép người phụ nữ điên vừa xong để lại. Kỳ cọ nhà tắm, sắp cơm ra bàn. Sau đó lại gần Thiện Nhân, tay hơi đưa lên muốn chạm vào vai anh, như nhớ ra điều gì đó, rụt lại.

"Anh ăn cơm đi nhé, em phải đi làm đã." Cô lặp lại lời nhắc nhở sau đó đứng dậy, mở cửa luyến tiếc rời đi.

Người về được một lúc, Thiện Nhân mệt mỏi đứng lên. Chân lê bước đến bàn ăn, nhìn chăm chăm mâm cơm vừa được nấu, đã sắp ra tươm tất, bất chợt cầm đĩa thức ăn, đổ thẳng vào thùng rác.

Thiện Nhân đổ sạch không để lại thứ gì, xong xuôi quay đi. Đến cạnh máy giặt, giũ tung đống quần áo vừa được lấy từ trong máy sấy chưa kịp gấp, vung ra sàn.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.