Kệ sách
Tiếng Việt

Thề Ước Đỗ Quyên

21.0K · Hoàn thành
Sương
26
Chương
495
Lượt đọc
9.0
Đánh giá

Giới thiệu

Đỗ quyên là loài hoa gắn liền với núi rừng nơi ta sống, ta cực kỳ yêu thích. Nhưng không hiểu sao mỗi lần đến mùa đỗ quyên trắng, nhìn thấy những cánh hoa trắng muốt ấy trải dài một dải khắp núi đồi, tim ta lại đau đến như vậy… Phải chăng mùa này, bệnh tim dễ tái phát, phải chú ý tọa thiền điều hòa khí huyết hơn mới được. *** Ta chỉ là một tiểu hồ ly già nua xấu xí, sống ẩn dật nơi núi hoang để tu luyện lên cấp Đại Tiên. Có một ước nguyện nhỏ nhoi là trở thành Vương của muôn loài thuộc hệ Đất. Cớ làm sao lại có một chàng trai xuất chúng tìm đến tận đây để trách móc ta! “Nàng đã chạy trốn ta bảy nghìn năm.” “Ta cũng trọn bảy nghìn năm tìm kiếm nàng.” “Chúng ta đừng chơi trò trốn tìm nữa được không? Hãy nghĩ đến lời "thề ước đỗ quyên" năm xưa!” Mỹ nam à, ta đã hết tuổi chơi trốn tìm từ rất lâu rồi! Ta cũng không biết gì về “thề ước đỗ quyên” mà ngươi vừa nhắc đến! Có phải ngươi tìm nhầm người rồi không?

Lãng mạnViễn tưởngTiên hiệp

Chương 1: Giới Thiệu

Ta tên là Hồ Thiên Ly, tên thường gọi ở nhà là Tiểu Thiên, tên gọi ngoài đường là Thiên Ly. Dân gian lại đặt cho họ tộc của ta một cái tên chung mỹ miều mà ta rất thích, đó là Hồ Ly Tinh.

Ta biết ta biết, Hồ Ly Tinh luôn song hành với thủ đoạn, mưu mô, xảo quyệt, lẳng lơ, trơ tráo… nhưng quan trọng nhất là rất rất xinh đẹp. Vả lại, nếu không thủ đoạn, mưu mô thì làm sao họ tộc ta có thể giữ vững được chức Vương bao nhiêu đời nay.

Ai cũng nói ta có số sung sướng ngay từ khi được sinh ra. Là cô công chúa duy nhất trong một gia đình toàn bậc nam nhi. Người mẹ xinh đẹp là Vương của “muôn loài thú thuộc hệ Đất”. Người cha phong độ là một vị thầy thuốc nổi tiếng giỏi giang. Tương truyền rằng ta từ khi sinh ra đã được định sẵn là người kế thừa “ngai vàng” của mẹ, được dành hết mọi yêu thương, chăm sóc của cả gia đình, được ba ông anh trai nhất mực cưng chiều. Nào ai biết, xuất phát điểm càng cao thì kỳ vọng càng cao. Cũng không ai hay, từ già đến trẻ, từ lớn đến bé, từ thấp đến cao, những con người xinh đẹp rạng ngời mà người ta luôn luôn ngưỡng mộ ấy lại có một điểm chung duy nhất. Tất cả đều rất rất “biến thái”…

Cha già của ta tên là Hồ Phúc Ly, chuyên nghề bốc thuốc dạo. Ở đâu có bệnh hiểm nghèo khó chữa là ở đó có cha. Ưu điểm của cha là yêu thương mẹ ta. Nhược điểm của cha là cưng chiều mẹ vô điều kiện. Ta biết có vợ làm Vương không phải là điều dễ dàng, nhưng ta tự thấy cha cũng là người xuất sắc rồi, đâu cần phải cố gắng đến mức “thân tàn ma dại” như bây giờ. Cũng may cha ta đã có người nối nghiệp để truyền nghề.

Huynh trưởng của ta, tên là Hồ Quang Ly, niềm yêu thích duy nhất của huynh ấy là ngao du sơn thuỷ. Đại huynh thích đến những vùng đất mới, khám phá những địa danh mới, bốn bể là nhà, khắp nơi đều có bạn. Trải qua gần năm mươi ngàn xuân xanh, huynh ấy vẫn chưa biết tình yêu nam nữ là gì. Thời gian lấy vợ còn không có, thử hỏi đại huynh lấy đâu ra thời gian để chăm sóc cưng chiều biểu muội chỉ gặp có vài lần như ta. Chẳng phải nói quá lên khi ta cũng không nhớ rõ mặt mũi của đại huynh trông như thế nào. Hồi còn nhỏ, mỗi lần nhắc đến huynh trưởng, ta phải chạy ra vách đá ngoài vườn để nhìn lại khuôn mặt của huynh ấy khắc trên đó.

Nhị huynh tên là Hồ Huy Ly, khác với đại huynh, điều nhị huynh quan tâm nhất trên đời lại chính là “tình yêu”. Cũng có thể nói theo cách dễ hiểu hơn, đó chính là “nữ nhân”. Ở đâu có cô nương xinh đẹp nào, cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, eo thon, ngực nở, mông đẫy đà, cứ hỏi nhị huynh nhà ta, đảm bảo cái gì cũng biết. Từ gia thế, tính nết, trải qua bao nhiêu mối tình, thậm chí là chuyện “phòng the”. Lý do tại sao huynh ấy tài giỏi lại có thể biết tất cả những chuyện này, ta cũng chịu. Nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ xin đi theo một buổi để học hỏi kinh nghiệm cho bản thân. Vậy đó, quá bận thời gian yêu đương, nên không thể quan tâm đến một đứa chỉ là biểu muội đơn thuần như ta.

Tam huynh tên là Hồ Nhật Ly, là niềm tự hào của cha ta, chỉ đam mê về y thuật. Các vị thuốc trên trời dưới đất, ngoài biển trong rừng, ở đâu huynh ấy cũng phải tìm cho bằng được. Những vị danh y tài giỏi nổi tiếng, những bài thuốc cổ truyền quý báu, không ở đâu là huynh không theo học. Đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cứu người, quần áo lúc nào cũng vương mùi cỏ cây chữa bệnh. Điểm cộng duy nhất của huynh ấy chính là chị dâu. Chị dâu gốc là loài chim thiên nga, tên là Thiên Bích Nga. Trong một lần chị trải qua kiếp nạn và bị thương nặng, tam huynh tình cờ đi qua và đã dốc hết sức lực để cứu sống chị. Chị Bích cảm động, quyết tâm theo đuổi tam huynh để trả ơn cứu mạng. Sau bao nỗ lực, chị dâu đã lay chuyển được con người gỗ đá đó. Kết truyện là một đám cưới đẹp như mơ diễn ra. Ngoại truyện là nhờ có chị dâu, tam huynh mới thoát chết được bao nhiêu vụ tự mình thử độc để chế thuốc cứu người.

Người cuối cùng mà ta không muốn nhắc đến nhất, chính là Nữ Vương cao quý của loài Đất, mẹ ta, Hồ Mai Ly. Nữ Vương xinh đẹp nhất, sắc sảo nhất, thông minh nhất, giỏi giang nhất… Những điều quan trọng của cuộc đời bà được xếp thứ tự như sau. Đầu tiên là muôn loài thú thuộc về phạm vi đất liền, từ con sâu con kiến đến chú voi chú gấu, mẹ đều dốc sức cho tất cả được hạnh phúc. Thứ hai đương nhiên là cha ta, người đã cùng bà thề non hẹn biển, vượt qua mọi khổ ải của nhân gian. Thứ ba không ai khác là các huynh. Cuối cùng mới là ta, một đứa con gái sinh ra trong sự chào đón của cả dòng tộc. Muôn loài Đất đều cưng chiều ta bởi ta là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị vương. Mẹ cũng cưng chiều ta, theo cách của bà…

Nói một chút về gia thế của ta vậy thôi. Biến thái thì sao, thế gian này điều duy nhất mà vì nó ta sẵn sàng hy sinh mọi thứ chính là những con người ấy, gia đình của ta.

***​

Hiện tại ta đang theo học cấp Đại, cấp cao nhất của khóa tu tiên. Nếu qua được vòng thi này thì sẽ trở thành Đại Tiên, từ đó con đường thăng lên mức Thần sẽ được rút ngắn đi một chút. Cấp học này đạt đến độ cực khó, hai mươi ngàn năm qua chỉ có mười người mới có thể tham gia khóa học. Trong đó có hai người không đủ điều kiện, phải đi cửa sau. Một trong hai người đó, thật vinh dự, là ta.

Bà cố nội của bên thông gia nhà ông chú lấy bà dì ta có ơn với thím họ hàng đằng bác cách ba đời của sư phụ. Ta cũng không biết ơn đó lớn lao cỡ nào mà mẹ ta có thể dùng nó để uy hiếp thầy làm cái việc không quang minh chính đại này.

Thầy dạy ta tên là Uyển Khuyên Bạch Như, gốc là chim vành khuyên. Trường ta cũng là nơi tu thân từ lâu của thầy, tọa ở Bạch Vân Sơn hay còn gọi là núi Yên Tử.

Ngày mẹ dắt con nhóc hai mươi ngàn tuổi là ta lên núi Bạch Vân để bái sư, mẹ dặn ta ti tỉ thứ, ta chỉ nhớ được mỗi một việc. “Bao giờ thi qua được cấp này rồi hẵng nghĩ đến chuyện xuống núi”. Lúc mẹ nói còn điều gì cần hỏi hay không, ta lập tức nói lên cái câu đã thắc mắc ngay từ khi ở nhà:

- Tại sao cấp học cao nhất của muôn loài thuộc hệ Đất, lại phải học của một con chim vành khuyên?