Chương
Cài đặt

Chương: 8

Đứng một lúc thật lâu, Vân Lâu mới chậm rãi ngồi xuống. Tay chồng cằm, yên lặng thưởng thức. Thiếu nữ vẫn không hay biết, hết khúc nhạc này khúc nhạc khác lại tiếp nối. "Mộng ảo khúc" của Schumann. Rồi "Điệu Vũ dưới trăng" của Chopin. Bài "Chim vũ" của Tchaikovsky... Người đàn say đắm theo nhạc khúc, kẻ thưởng thức đắm mình trong tiếng đàn. Không còn biết đến thời gian. Bây giờ chỉ có tiếng đàn. Không còn biết đến thời gian. Bây giờ chỉ có tiếng đàn với người con gái đang dạo nhạc có dáng gầy gầy trong chiếc áo ngủ rộng. Một thứ tình cảm nhẹ lâng lâng. Rồi khúc nhạc cuối cùng đã hết, người con gái ngưng đàn. Một tiếng thở dài vừa luyến tiếc vừa mãn nguyện. Bàn tay thiếu nữ vuốt ve trên thành đàn. Nàng đậy nắp lại, mệt mỏi đứng dậy.

Vân Lâu chợt tỉnh, chàng luống cuống với sự hiện diện không đúng chỗ của mình. Đứng dậy định lánh đi, nhưng không kịp nữa, cô gái đã quay lại đối diện với chàng. Một phút bàng hoàng, không kịp cảm nhận thái độ của mình, Vân Lâu nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ. Đó là một khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng đôi mắt đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt của người thiếu nữ trong truyện liêu trai... Thiếu nữ không đẹp lắm, nhưng dưới ánh đèn mờ trông như thiên thần, Vân Lâu đứng nhìn thẫn thờ.

Người thiếu nữ vừa nhìn thấy Vân Lâu là vẻ hoảng hốt hiện lên mặt ngaỵ Nàng đưa tay lên chận ngực và lui dần ra sau, nhưng chiếc đàn dương cầm đã chắn lối đi của nàng. Một khoảng thời gian ngưng đọng và sau cùng nàng như lấy lại bình tĩnh:

- Ông là ai?

- Tôi là Vân Lâu.

Mẫn Vân Lâu đáp, chàng nói thật nhỏ như sợ làm nàng hoảng hốt.

- À, có phải anh là người từ Hương Cảng sang đây học không?

- Vâng, còn cô?

- Tôi là Hàn Ni.

Hàn Nỉ Mẫn Vân Lâu lẩm bẩm tên người con gái trong miệng. Thật ra chàng đã đoán đúng tên nàng ngay từ đầu. Hàn Ni, cái tên nghe quen thuộc làm sao?

- Anh làm gì ở đây?

Bây giờ Hàn Ni không còn thấy sợ hãi nữa, ngược lại vẻ thân thiết đã bắt dầu xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu. Nàng bước đến chiếc ghế thấp trước mặt Vân Lâu, ngồi xuống và nhìn Vân Lâu với đôi mắt tò mò.

Vân Lâu thong thả đáp:

- Tôi ngồi nghe cô đàn.

- Anh ngồi lâu lắm rồi à?

- Vâng, hình như từ khi cô bắt đầu.

Vân Lâu vừa đáp vừa nhìn thẳng vào mặt người con gái.

- Thế à? Đôi mắt Hàn Ni đỏ lên vì thẹn, nàng rụt rè nói. Chắc anh cười tôi dữ lắm phải không? Có mấy chỗ tôi đàn sai.

- Vậy sao? Tôi không biết rõ âm nhạc cho lắm.

Vân Lâu thành thật, đối với âm nhạc, chàng là người biết nghe chứ không hiểu rõ nhạc lý cho lắm. Hàn Ni cười, nụ cười pha lẫn thẹn thùng.

- Nếu biết có anh nghe, có lẽ tôi sẽ cố gắng đàn khá hơn... mà nếu biết có người nghe trộm chắc tôi cũng không đàn.

- Tại sao vậy?

Trên môi Hàn Ni ẩn nụ cười ngây thơ:

- Tôi không thích đàn cho ai nghe hết, nhất là người ấy là khách.

- Tôi không phải là khách. Vân Lâu vội đính chính, chàng cảm thấy rằng mình đã thu phục được cảm tình của người thiếu nữ. Tôi không phải là khách, vì tôi còn sống ở đây lâu lắm.

Người con gái cười, mặt vẫn còn e thẹn. Đứng lên, ôm kín đôi tay trần, Hàn Ni chợt nói:

- Lạnh quá!

Vâng, lạnh thật! Cánh cửa sổ còn mở toang nên gió đêm mặc tình lùa vào. Nhưng nào có lạnh lắm đâu! Nhìn lại đôi vai trần, Vân Lâu chợt hiểu:

- Cô có cần khoác áo của tôi không?

Đột nhiên người thiếu nữ lùi nhanh ra sau như sợ hãi, đôi mắt đen mở to, lòng tay úp lên ngực, lắp bắp:

- Ông... Ông làm gì thế?

Vân Lâu chùn tay lại, chàng hối hận khi biết mình làm cho nàng hoảng sợ:

- Xin lỗi, tôi chỉ định đưa áo cho cô mặc đỡ lạnh thôi.

- Thế à? Hàn Ni đã bình tĩnh trở lại, nhưng không khí thân mật ban nãy đã biến mất. Thôi tôi lên lầu.

Mẫn Vân Lâu đứng yên trên cầu thang, chàng đã định nép sang bên để Hàn Ni bước lên, nhưng không hiểu sao chàng lại đứng bất động một chỗ:

- Tại sao cô cứ phải trốn lánh mãi như vậy?

Hàn Ni ngước mắt nhìn lên ngạc nhiên:

- Tôi trốn à? Tại sao tôi phải trốn chứ?

- Thế tại sao tôi đến đây suốt buổi trời vẫn không thấy cô xuống dùng cơm, cũng không thấy cô dùng cà phê?

Hàn Ni cúi nhìn xuống:

- Tôi ngủ suốt hôm qua, vì vậy bây giờ ông mới thấy tôi ở đây chứ.

- Tôi cũng thế, suốt buổi chiều tôi cũng đã ngủ, bây giờ ngủ nữa không được. Nếu cô chưa buồn ngủ thì vội về phòng làm gì? Ở lại đây nói chuyện chơi.

Đột nhiên, Vân Lâu trở nên dạn dĩ, và cũng thật lạ lùng, Hàn Ni gật đầu:

- Vâng, về phòng cũng chả làm gì. Có hôm suốt ngày tôi rảnh rỗi như thế. Ngoài cách giải trí bằng đàn tôi không biết phải làm gì khác, Thúy Vi thì hai ba ngày đến chơi một lần, nhưng nhìn thấy cô ấy sức khỏe dồi dào, và nghĩ lại mình tôi thấy buồn quá.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.