Chương
Cài đặt

Chương: 5

Tiếng gọi cửa đồm độp làm Vân Lâu giật mình tỉnh giấc. Nắng đã tắt bên ngoài song tự bao giờ, bóng tối che mờ cả phòng. Vân Lâu ngồi ngay người lại, đưa tay dụi mắt, vươn vai, ngáp một cái thật dài, giấc ngủ ngon thật! Bên ngoài tiếng gọi cửa của cô Lan tiếp tục:

- Cậu Lâu ơi, thức dậy dùng cơm!

- Tôi thức rồi đây.

Vân Lâu nói xong nhảy xuống giường, đưa tay vuốt mái tóc rối. áo quần nhăn nếp, nhưng giờ này mà còn thay quần áo thì phiền quá, Vân Lâu mở cửa bước nhanh ra ngoài, nhảy vội trên bậc thang khi thấy vợ chồng ông Dương chờ đợi. Ngồi vào bàn ăn Vân Lâu ngượng ngùng:

- Cháu ngủ ngon quá quên cả giờ cơm làm hai bác phải đợi...

Bà Dương nhìn Lâu với cái nhìn thật dịu dàng:

- Ngủ ngon không cháu?

Nụ cười ngượng ngập như trẻ thơ của Lâu, đôi mắt sáng sau giấc ngủ đầy đủ, thân thể tràn đầy sinh lực, tất cả những điều đó làm bà thấy mến Lâu vô cùng. Lòng bà nhen nhúm một thứ tình mẫu tử dành cho Lâu.

Vân Lâu hít một hơi dài, gian phòng đầy mùi thức ăn, chàng thấy đói. Nhìn nhanh quanh bàn, bấy giờ Lâu mới trông thấy một thiếu nữ đang ngồi trên ghế nhìn chàng bình thản. Có lẽ đây là Hàn Ni! Vân Lâu nghĩ. Đứa con gái duy nhất của vợ chồng ông Dương mà mỗi lần đọc tên lên là lòng thấy mát lạnh. Sực nhớ đến những món quà, không suy nghĩ gì nữa, Vân Lâu quay lưng lại chạy bay lên lầu, tiếng bà Dương đuổi theo:

- Lâu, cháu đi đâu thế?

- Mang quà xuống. Quà của cha con gởi biếu hai bác, con quên để trên phòng.

- Gì mà vội thế? Ăn cơm cái đã, thức ăn nguội lạnh cả rồi.

Vân Lâu đứng lại, bà Dương quay sang cô gái ngồi cạnh giới thiệu:

- Nãy giờ quên giới thiệu...

Bà Dương chưa nói hết câu thì Vân Lâu đã nhanh mồm:

- Cháu biết rồi, đây là... Hàn Ni.

Không phải sao? Người con gái có đôi mắt đen, đôi môi dầy, chưa hơn hai mươi tuổi thì còn ai vào đây. Nàng không đẹp lắm, nhưng thân hình cân đối, ở lứa tuổi yêu đời, dễ gây lòng thiện cảm.

- Trời ơi! Người con gái đột nhiên cười to, nét tinh quái hiện lên mắt. Tôi mà là Hàn Ni à?

Bà Dương quay sang thiếu nữ trách yêu:

- Thôi đừng đùa con, quay lại Vân Lâu, bà giới thiệu. Con bé này không phải là Hàn Ni, nó là cháu gọi tôi bằng dì, tên là Thúy Vi đấy!

Quê thật! Vân Lâu nóng cả mặt, khuôn mặt người con gái trông như trêu chọc Lâu, thật quê! Vân Lâu lắp bắp:

- Xin lỗi cô nhé!

Ông Dương giảng hòa:

- Có gì đâu mà lỗi với phải, ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay bác gái con đích thân xuống bếp đấy. Ăn thử xem sao?

Vân Lâu ngồi xuống nhìn quanh. Trên bàn ngoài hai vợ chồng bác Dương và Thúy Vi ra không còn một ai khác. Bưng chén cơm lên, do dự một chút, Vân Lâu hỏi:

- Còn... còn Hàn Ni đâu bác?

- Hàn Ni à? Bà Dương có một chút gì không thoải mái, đôi mày chau lại. Nó... nó không được khỏe, nên bác cho mang cơm lên phòng nó rồi.

Vân Lâu không hỏi thêm gì nữa, chuyện Hàn Ni xuống hay không xuống dùng cơm chẳng có một liên hệ nào với chàng. Những món ăn trên bàn đang hấp dẫn dạ dày. Chiếc bụng đói cần phải làm việc. Vân Lâu nâng chén lên, vừa ăn vừa khen ngon.

Vẻ tự nhiên của chàng khiến bà Dương hài lòng. Bà cảm thấy thật không phí một buổi chiều mệt nhọc nơi nhà bếp. Thúy Vi ngồi cạnh thỉnh thoảng nhìn lên. Không có gì để nói. Bữa cơm tự nhiên và trầm lặng. Bà Dương lên tiếng:

- Tháng chín mới tựu trường, cháu còn mười mấy hôm rảnh rỗi nên đi chơi để biết thêm xứ Đài Loan này. Lâu muốn đi đâu nào? Hồ Nhật Nguyệt, núi A Lý, xa lộ xuyên tỉnh? Tiếc là bác không rảnh để đưa cháu đi...

Vân Lâu vội nói:

- Cám ơn bác, cháu còn ở Đài Loan bốn năm mà, thiếu gì thời giờ đi thăm viếng.

- Hay là để tôi nhờ Thúy Vi đưa cháu đến các vùng lân cận thành phố chơi nhé? gần đây có hồ Bích Đầm, núi Dương Minh, Dã Liễu... Phải rồi còn bờ biển Kim Sơn đẹp lắm. Lâu có biết lội không?

Vân Lâu cười:

- Dạ biết, con bơi cũng khá.

Bà Dương quay sang Thúy Vi:

- Thúy Vi ở thêm mấy hôm nữa để đưa cậu khách của tôi đi chơi được không?

Thúy Vi cười thật tươi:

- Đối với cháu thì không thành vấn đề, chỉ sợ Hàn Ni...

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.