Chương 7
- Thật là buồn cười hết sức, kem trong quả dừa thì gọi là kem dừa thôi, lý thuyết đơn giản thế cũng không biết, còn bày đặt uyên ương với uyên iếc, rõ vớ vẩn. Hừ, lần sau có chết cũng không thèm tới cái quán kem ấy nữa. - Tôi ngồi sau xe hắn, miệng không ngừng làu bàu, chân vùng vằng đầy tức tối.
Hắn nghe tôi than thở đủ đường từ nãy tới giờ, chán nản lắc đầu, nhàn nhạt lên tiếng:
- Nói ít thôi, nói nhiều sợ miệng không mọc được ngà voi à?
Tôi rất nhanh chóng liên tưởng đến câu châm ngôn nổi tiếng nào đó, mặt đỏ bừng lên vì tức:
- Anh nói ai là miệng chó hả?
- Anh có nói đâu, là em tự suy diễn đấy chứ. - Hắn quay lại nhìn tôi, khuôn mặt bày ra vẻ vô tội. Chỉ có trời và tôi mới biết đằng sau khuôn mặt đẹp đẽ kia là một tâm hồn vẩn đục và đen ngòm như sông Tô Lịch.
Nghĩ đến đây tôi lại không nhịn được, trong lòng thầm chửi mắng hắn một tràng cho bõ tức. Mắng xong lại chợt nhớ đến một chi tiết vô cùng quan trọng, chết thật tí thì quên mất.
- Nói đến miệng chó thì phải là anh mới đúng. Không biết ai tự nhận mình là đồ vô lại, đồ chó Đông ấy nhỉ? - Tôi khoái trá hỏi, thậm chí còn tặng hắn một tràng cười vô cùng khoa trương.
Đáp lại thái độ vui vẻ của tôi, hắn chỉ nhẹ nhàng cười, nhàn nhạt đáp:
- Ai cơ? Anh làm sao biết được.
Tôi trợn mắt, không tin được hắn lại phủ nhận một cách tráo trở như vậy, vội vàng kêu to:
- Anh... chính miệng anh thừa nhận mà, bây giờ lại định chối sao?
- Anh có nói à? Hầy, làm gì có, em lại tưởng tượng rồi. - Hắn phẩy phẩy tay, cười cực kỳ gian xảo.
Tôi tức đến độ mím môi mím lợi. Sao trên đời lại có một kẻ lật lọng, tráo trở, tiểu nhân, vô lại như hắn chứ? Lời đã nói ra mà không dám thừa nhận, bây giờ lại bày ra vẻ "Ta cái gì cũng không biết", thế có tức không cơ chứ.
- Hừ, việc này trời biết, đất biết, anh biết, em biết, anh có chối cũng không được đâu.
- Thế hả? Ừ thế em, trời và đất cứ biết đi, anh xin tình nguyện không biết.
- Nguyễn Thành Đông! - Tôi gào lên tức tối, chỉ thiếu điều nhảy xổ vào hắn mà cắn xé. Nhưng đáp lại sự tức giận của tôi, hắn chỉ ngửa cổ lên trời, cười vô cùng vui vẻ, điệu bộ như muốn nói với tôi rằng: "Cứ tức đi, càng tức ta càng vui".
- Em gọi tên anh tha thiết như vậy làm gì? Dù sao thì... anh cũng đã "chịu trách nhiệm" rồi mà. - Hắn cười cười, nhắc lại sự cố trong nhà hàng đồ Tây ban nãy, còn cố tình nhấn mạnh từ "chịu trách nhiệm" khiến mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng lên, cơn giận vừa mới ghìm xuống phút chốc lại bùng lên dữ dội.
Tôi nghiến răng trèo trẹo, cố ngăn bản thân không vươn hai tay ra vặn cổ hắn, bực tức gắt lên:
- Anh mà còn nói nữa em sẽ cạp cho cái miệng độc địa của anh nát toét...
Chưa kịp nói hết câu tôi đã vội vàng đưa tay lên bịt miệng. Chúa ơi, tôi vừa nói cái chết tiệt gì thế kia? Đúng là giận quá hóa ngu rồi. Trải qua vô số trận đấu võ mồm với hắn, tôi đã rút ra kinh nghiệm khi cùng hắn ở một chỗ, tốt nhất nên ngậm miệng lại và tuyệt đối không được tức giận. Bởi vì, chọc cho tôi nổi giận và nhìn tôi đỏ mặt luống cuống là thú vui bệnh hoạn của hắn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, rút ra kinh nghiệm là một chuyện còn sửa sai và thực hiện theo kinh nghiệm ấy lại là một chuyện khác. Và tôi, đến giờ vẫn chưa thực hiện được chuyện thứ hai.
Bây giờ thì hay rồi, chỉ vì nhất thời tức giận mà tôi lại phun ra cái câu đáng xấu hổ kia. Kiểu gì hắn cũng suy nghĩ linh tinh và đem tôi ra làm trò cười cho xem. Thế này thì có nhảy xuống sông Hồng cũng không rửa hết tội.
Hắn nhanh chóng nhận ra điểm bất thường trong câu nói của tôi, đang đạp xe vội vàng phanh kít lại. Đầu óc tôi còn đang lơ lửng ở sông Hồng, bị tiếng phanh chói tai kia làm cho giật mình, vội quay lại mặt đất.
Xe đang phóng tít mù đột ngột dừng lại. Tôi không kịp giữ thăng bằng, mặt đập vào lưng hắn, lại đúng phần sống lưng, đau muốn nổ đom đóm mắt.
- Này, anh có cần đi tập xe lại không? Rồi nhờ người ta cấp luôn cho cái bằng lái xe đạp để khỏi bị nhầm là đến giờ vẫn chưa biết đi xe. - Tôi xoa xoa cái mũi đậm chất phương Đông của mình, gào lên bực bội rồi lẩm bẩm nói thêm - Đi đứng kiểu gì như con ngựa cái giở chứng, lúc chồm lên lúc chồm xuống.
Hắn chẳng thèm bận tâm đến những lời tôi nói, chậm rãi quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt sáng rực như đèn pha ô tô, vành môi từ từ nâng lên để lộ nụ cười vô cùng chói mắt.
- Nhìn... anh nhìn cái gì? - Tôi chột dạ hỏi.
- Làm đi, anh đang chờ đây. - Hắn cười tủm tỉm, đôi mắt cong lên như mảnh trăng non, trông vô cùng hấp dẫn.
- Làm cái gì mà làm? Chờ cái gì mà chờ? - Tôi nhíu mày khó hiểu. Tự dưng nói cái gì không biết, hắn lại đập đầu vào đâu à, hay cười nhiều quá nên đớp phải ruồi rồi?
- Còn làm gì nữa, em vừa nói xong mà. - Hắn nhìn khuôn mặt ngây ngô của tôi, lộ ra vẻ bực bội.
- Em có nói gì đâu. - Tôi lắc đầu đáp.
- Hừm? Chẳng phải em muốn cạp nát miệng anh sao? Anh cho em làm đấy. - Hắn ung dung mỉm cười, vành môi mỏng khẽ cong lên nhè nhẹ, như đang cố dụ dỗ tôi.
Biết ngay hắn sẽ không bỏ qua bất cứ sai sót nào của tôi mà. Nhưng không lẽ, tôi sẽ dùng cách của hắn để đối phó với hắn. Tôi nghĩ rồi khẽ nhếch mép cười, bày ra bộ dạng không hiểu gì cả, vỗ vỗ vai hắn, giả giọng phim chưởng:
- Em có nói vậy á? Làm gì có, hây da, thí chủ thiệt là có trí tưởng tượng phong phú quá đi mà, hơ hơ.
Khuôn mặt điển trai của hắn nhanh chóng đen lại như đít nồi. Hắn nghiến răng kèn kẹt, nhìn tôi với ánh mắt toé lửa:
- Định lật lọng à?
- Có sao? - Tôi chớp chớp mắt tự hỏi rồi nghiêm túc lắc lắc đầu - Làm gì có đâu.
- Được, con chó nào lật lọng nhé! - Hắn bực tức nói, dí mạnh ngón tay vào trán tôi.
- Được thôi, con chó nào lật lọng, hừ. - Tôi bĩu môi đồng ý luôn, đắc ý vênh mặt lên nhìn hắn. Ô hô hô này thì quả báo, này thì gậy ông đập lưng ông, ai bảo ban nãy còn tráo trở lật lọng cơ. Tôi có là chó cũng phải kéo hắn làm chó theo.
Hắn hơi ngẩn người ra rồi đột nhiên cười lạnh, khẽ gật gù, vỗ vỗ đầu tôi khen ngợi nhưng tôi dám cá thay vì vỗ đầu hắn muốn được túm cổ tôi, bóp cho lè lưỡi hơn:
- Không ngờ em lại học hỏi nhanh như vậy. Mồm mép không tồi.
- Quá khen, quá khen. - Tôi hất tay hắn ra, cười toe toét.
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của tôi, hắn hậm hực quay đầu lại, nhấn bàn đạp tiếp tục phóng xe đi, không thèm ư hử gì nữa.
Cái cảm giác khiến cho hắn cứng họng không nói được gì mới thích làm sao, tôi ngồi đằng sau, cười đến không ngậm mồm lại được, tí thì vỗ đùi đen đét liên hồi.
Chẳng mấy chốc đã đến trước cổng nhà hắn, hắn không ngần ngại đuổi tôi xuống rồi lẳng lặng dắt xe vào trong, chẳng nói năng gì. Tôi ngẩn người nhìn theo bóng hắn rồi hậm hực dậm chân đi về nhà mình.
Con trai con đứa, thiếu ga lăng thế đấy, đáng ra hắn phải đưa tôi về tận nhà mới đúng, mặc dù nhà tôi chỉ cách nhà hắn có vài bước chân.
Mà con trai gì giận dai thế? Tôi nói có tí xong im luôn từ lúc ấy đến giờ. Nếu thích bị cạp nát miệng như vậy thì đi tìm con Rô, nó lại chả thích quá ấy chứ, chỉ có điều để cho con Rô nó cạp thì chẳng còn miệng mà nát nữa.
Tôi nghĩ rồi khẽ nhún nhún vào đi vào nhà. Thôi kệ xác hắn, chả quan tâm làm gì cho mệt người, hừ!
...
Véo tai, vặt lông và nghịch râu con Rô chán chê, tôi mới thong thả đi vào nhà. Trong phòng khách, anh Tùng đang mải đọc sách, cái kính gọng đen trễ đến tận mũi cũng chẳng buồn nhấc lên, trông bộ dạng y hệt ông cụ non. Tôi tủm tỉm cười, bước từng bước thật nhẹ vào phòng rồi bất thình lình hô thật to:
- Anh Tùng!
Trái với mong đợi của tôi, anh Tùng chẳng buồn giật mình, chỉ thản nhiên gấp sách lại rồi quay ra nhìn tôi, nhàn nhạt hỏi:
- Sao về muộn thế?
- Anh không giật mình à? - Tôi thất vọng xị mặt xuống.
- Trước khi vào nhà em còn hú hét ầm ĩ với con Rô nữa, bày đặt dọa ai? - Anh Tùng phì cười nói, vươn tay ra nhéo nhéo cái tai tôi. Thấy thế, tôi vội né người, tránh xa bàn tay độc ác của anh ấy rồi tặc lưỡi, gật gù kêu lên:
- Chậc, bây giờ thì em đã biết tại sao mình lại học dốt Văn như vậy rồi.
- Tại sao? - Anh Tùng nhìn tôi đầy khó hiểu.
- Tại di truyền từ anh đấy. Em chỉ có trò chuyện tâm tình rất nhẹ nhàng với con Rô thôi mà qua lời anh nói lại thành hú hét ầm ĩ. Có phải là khả năng trần thuật của anh quá kém rồi không? Mà trần thuật không tốt thì viết Văn sao tốt được. Vì anh học Văn dốt nên em cũng bị ảnh hưởng theo đấy. - Tôi hùng hồn đưa ra suy nghĩ của mình, hăng đến nỗi nước miếng phun phì phì, tay vung loạn xạ, gió thổi vù vù.
Đợi tôi chém gió xong, anh Tùng mới chậm rãi lên tiếng:
- Ừ, cứ cho là do di truyền đi, thế Hân thì sao? Nó được bố mẹ nhặt về à?
- Nó á? Nó... bị đột biến gen. - Tôi phát huy tinh thần nói nhăng nói cuội của mình.
Anh Tùng nghe xong thì chỉ biết ôm trán, bật cười:
- Anh chịu em rồi, thế cũng nói được. Mà em còn chưa trả lời anh, sao về muộn thế?
Tôi đặt balo xuống ghế, vừa rót nước uống vừa ngạc nhiên kêu lên:
- Em tưởng đã báo với anh là không ăn cơm ở nhà rồi mà.
- Ừ thì báo nhưng sao lại về muộn thế? Gần một giờ chiều rồi. - Anh Tùng vừa nói vừa chỉ tay lên chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường.
Tôi đặt cốc nước lên bàn rồi ngồi xuống ghế, cười cực kì sung sướng nói:
- Hôm nay em làm Iljimae[1], cướp của người giàu chia cho người nghèo. Làm việc thiện hăng quá nên về muộn.
Anh Tùng rót một cốc trà atiso, vừa uống vừa nhìn tôi đầy khó hiểu:
- Iljimae á? Thế ai là người giàu?
- Anh Đông đấy. - Tôi vừa cắn móng tay vừa thản nhiên đáp.
- Thế ai là người nghèo? - Anh Tùng nhíu mày tiếp tục hỏi.
- Em. - Tôi tay chỉ vào mình, cười đến là tự hào.
Nghe tôi nói xong, anh Tùng giật mình tí thì sặc trà, vội đưa tay lên che miệng ho khù khụ, anh ấy lắp bắp không thành tiếng:
- Khục khục… em á? Không phải vừa bảo em là Iljimae sao? Bây giờ lại kiêm vai người nghèo là như thế nào?
- Iljimae không thể làm người nghèo được à? Anh cổ hủ quá rồi đấy. Em hỏi anh, tại sao phải mất công đi tìm người nghèo ở mãi đâu trong khi chính Iljimae em đây cũng nghèo rớt mồng tơi? - Tôi khẽ lườm anh Tùng một cái rồi xách balo đứng dậy, chẳng thèm che cái ngáp rõ to. - Thôi em lên phòng đây, buồn ngủ quá, oáp...
Anh Tùng khẽ cười cười, gật đầu rồi chợt dặn với theo:
- Ngủ ít thôi chiều còn dậy học, sắp thi cuối kì rồi đấy.
- Vâng, vâng, em biết rồi mà. - Tôi không quay đầu lại, khẽ phẩy phẩy tay, uể oải đáp.
- Chiều anh đi ra trường có việc, ở nhà ôn Văn đi, cuối kì mà không đạt khá anh phạt đấy.
Anh Tùng như chưa yên tâm, lại tiếp tục dặn. Nhưng tiếc là những lời này chẳng lọt nổi vào tai tôi, mà nếu có may mắn lọt vào chút ít thì cũng bị teo nhỏ trong bộ nhớ rồi. Thật phiền phức, ăn uống no say xong thì phải làm gì nào? Tất nhiên là ngủ rồi. Thế mà anh Tùng cứ ngăn cản là sao? Học ấy hả? Để sau.
Tôi khó chịu làu bàu vài tiếng rồi đẩy cửa đi vào phòng. Đang định nhắm mắt nhắm mũi nhảy một phát lên giường cho khoái thì một giọng nói nghe có phần u oán dội thẳng vào tai tôi:
- Chị Dương!
Tôi cau mày, dụi dụi mắt nhìn. Bên trong phòng, nhỏ Hân đang ngồi ngay ngắn trên giường, khuôn mặt bí xị, nhìn qua cũng biết con nhỏ đang buồn bực. Tôi đặt balo xuống cái giá để dép cạnh cửa, ngáp một cái, đi đến gần nó hỏi:
- Mày sang phòng chị làm gì? Muốn tỉ tê tâm sự gì để sau, giờ chị buồn ngủ lắm.
Nói rồi tôi trèo lên giường, đá đá vào mông nó ý muốn đuổi khách. Nhưng nó chả thèm bận tâm đến khát khao được đi ngủ của tôi, xoay người lại, bặm môi nói:
- Không được ngủ, em phải hỏi chị chuyện này đã.
Nhìn bộ mặt nghiêm túc của nó, tôi cũng hết ham đi ngủ, chột dạ hỏi:
- Chuyện… chuyện gì? Chị mày không ăn phô mai, không uống sữa dâu, không làm chết cây cũng không cắt râu con hamster của mày đâu nhé!
- Không phải mấy chuyện vớ vẩn đó. Là chuyện khác. - Nó gắt gỏng kêu lên.
- Thế chuyện gì? Mày nói đi, suốt ruột quá!
Tôi cau mày hỏi rồi tự vấn lòng xem mình có làm ra chuyện gì có lỗi không. Tình huống xấu nhất có thể xảy ra là đêm qua đi ngủ, tôi mộng du rồi đem con hamster tam thể của nó ném cho Rô chơi. Dám lắm đấy, bởi tôi thấy điều ấy xảy ra suốt trong những giấc mơ của mình mà.
Nghe tôi hỏi, nó ngập ngừng một hồi rồi ấp úng lên tiếng:
- Hôm nay... anh Đông đưa chị về à?
- Ừ. - Tôi thản nhiên gật đầu, thầm thắc mắc cái chuyện này mà cũng phải chất vấn à?
- Hai người đã đi chơi với nhau à? Tại... không thấy chị về ăn cơm. - Nó khẽ cắn nhẹ môi, ngượng ngùng dò hỏi.
Nghe đến đây tôi mới hiểu thái độ nghiêm túc cùng buồn bực từ nãy đến giờ của nó là do đâu. Thì ra là đang ghen. Mà ghen với ai không ghen lại đi ghen với tôi, chẳng lẽ nó không nhìn ra mối quan hệ xấu như Hàn Quốc với Triều Tiên của tôi và hắn? Tôi nghĩ mà vừa buồn cười vừa tức. Con nhỏ này, đúng là đồ trọng sắc khinh anh em, vì cái tên Thành Đông chết tiệt kia mà đang tâm phá hoại giấc ngủ ngàn vàng của tôi.
- Sao chị không nói gì? - Hân khẽ giật áo tôi, phụng phịu hỏi.
Tôi khẽ thở hắt ra một hơi, gật đầu nhìn nó nói:
- Nếu đi ăn được gọi là đi chơi thì đúng vậy.
- Thế... hai người đã đi những đâu, làm những gì?
Lại còn thế nữa chứ, tôi cau mày, buồn bực đáp:
- Thì đi ăn pizza, mỳ spaghetti, uống matcha và ăn kem. Hết! Mà đi ăn thì ngoài ăn ra còn làm gì được nữa? Toàn hỏi tào lao vớ vẩn không.
Bị tôi mắng, Hân xụ mặt xuống. Lát sau, nó khẽ thở dài buồn bã nói:
- Ước gì anh Đông đối xử với em như với chị nhỉ?
Nghe xong câu này của nó, tôi thiếu chút nữa là ngã lộn cổ xuống giường. Vội bám lấy thành giường để giữ thăng bằng, tôi cật lực nuốt nước bọt xuống, nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh:
- Mày có bị làm sao không? Chưa thấy hắn đối xử với chị như thế nào à? Xúc xiểng không thương tiếc rồi đánh đập thẳng tay, cướp đồ ăn ngon, dồn vào chỗ chết, vân vân và mây mây. Ước thế mà mày cũng ước được, đến chịu. - Tôi nói rồi lườm nó một cái lác cả mắt.
- Xì, chị chẳng hiểu gì cả. Anh Đông đối với ai cũng vậy, lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng với chị thì lại khác. Lúc anh ấy nói chuyện với chị, khuôn mặt có nhiều biểu cảm lắm, khi thì cười rất thoải mái, khi thì tức giận đến xám mặt, có lúc lại mặt lạnh như tủ đá. Nói chung là rất khó diễn tả.
Tôi nghe Hân nói mà phì cả cười, gõ mạnh vào đầu nó một cái để trí tưởng tượng phong phú của nó xẹp xuống:
- Có phải mày đọc tiểu thuyết nhiều quá nên nhiễm rồi không. Từ nãy đến giờ mày đang nhắc đến ai chị nghe không ra. Nam chính biến thái trong tiểu thuyết nào đấy?
- Chị Dương, em đang nói chuyện nghiêm túc mà. - Hân xoa xoa đầu, cau mày nhìn tôi nói.
- Thì chị có đùa đâu. Đấy là mày chưa thấy bộ mặt thật của hắn thôi. Cái gì mà đối với ai cũng lạnh nhạt? Chết cười, hôm nọ chị thấy hắn trên sân trường, bá vai bá cổ mấy ông bạn, cười phô hết cả hàm răng trâu. Quả đấy mà có cục gạch đáp trúng mặt thì cứ phải gọi là răng môi lẫn lộn ha ha… - Tôi vừa nói vừa nghĩ đến cái cảnh ấy mà sung sướng đến độ ngoác mồm ra cười như được mùa.
- Mấy người đó tính làm gì. - Hân vẫn cố chấp, nhăn nhó lắc đầu nguầy nguậy.
- Cái gì mà không tính? Mày không biết bây giờ "can dầu" là mở đầu câu chuyện của mấy thằng con trai à? Rồi thì chỉ đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau. Mày phải tính đến mọi khả năng có thể xảy ra chứ, hơn nữa anh Đông của mày lại đẹp trai thế kia, thu hút cả con trai lẫn con gái là điều không tránh khỏi. - Tôi xoa xoa cằm, gật gù nói.
- CHỊ DƯƠNG! - Nhỏ Hân tức tối gào lên với tôi, trực tiếp đem hình tượng thục nữ của mình dẫm nát.
Tôi vội vàng bịt tai lại, lau nước miếng trên mặt rồi cau mày nhìn nó nói:
- Gào cái gì mà gào? Chị giúp mày đưa ra giả thuyết còn gì. Không cảm ơn thì thôi.
Hân khẽ bĩu môi nhìn tôi không phục rồi như chợt nhớ ra điều gì, nó ngập ngừng nói:
- Nhưng mà này... em vẫn còn vấn đề muốn hỏi.
- Lại thắc mắc gì nữa cô nương? - Tôi cau có nhìn nó.
- Mỗi lần anh Đông chở em đi học hay ra nhà sách chẳng bao giờ anh ấy chủ động rủ em đi đâu chơi cả, thế mà lần này lại mời chị đi ăn. Rõ là phân biệt đối xử. - Hân phụng phịu nói.
Tôi ngạc nhiên trố mắt nhìn nó rồi khẽ bĩu môi hỏi:
- Ai nói với mày là hắn mời tao đi ăn? Tư bản, kẹt xỉn như hắn thì còn mướt.
- Thế sao trưa nay hai người lại đi ăn với nhau? - Hân cau mày hỏi. - Không lẽ chị chủ động mời...
Không để nó nói hết câu, tôi đã vội đưa tay lên xua lấy xua để:
- Xuỳ xuỳ, tháng sau bị anh Tùng cắt tiền tiêu vặt, chị mày đang nghèo rớt mồng tơi đây, đến tiền mua bánh mì trứng, đậu phộng và sting còn chẳng có nữa là đi ăn đồ ăn Tây.
- Thế thì tại sao? - Hân ngẩn người ra thắc mắc.
- Ha ha, nói cho mày biết, hắn bị chị bắt được bí mật xấu xa tồi tệ nên mới phải hối lộ một bữa ăn đấy. - Tôi hất mặt, cười đầy mập mờ.
- Hả? Bí mật xấu xa tồi tệ của anh Đông á? - Hân ngạc nhiên kêu lên rồi khẽ kéo kéo tay tôi nài nỉ. - Là gì vậy? Chị Dương... nói cho em biết đi.
- Không được, chị hứa với hắn là không nói với ai rồi.
Tôi khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dạng có chết cũng không nói. Hân vẫn không có ý định bỏ cuộc, nó tiếp tục năn nỉ tôi, còn khoa trương giơ hai ngón tay lên thề thốt:
- Đi mà, nói cho em biết đi, em thề sẽ không nói với ai đâu.
Tôi gạt tay nhỏ Hân ra, tủm tỉm cười hỏi nó:
- Mày có biết bắt đầu của một bí mật trăm người biết là gì không?
- Là gì? - Hân ngơ ngác.
- Chính là câu "Nói mình biết đi, mình sẽ không kể với ai đâu"
- Chị Dương...
Nhỏ Hân tức đến nỗi không nói được gì chỉ biết ngồi đó chống nạnh, nhìn khuôn mặt xám xịt của nó, tôi cười toét cả miệng rồi đứng dậy dùng bạo lực đẩy nó ra khỏi phòng:
- Thôi đi ra, đi ra, mày rắc rối quá, phá hỏng giấc ngủ của chị rồi. Chiều chị mà không dậy học Văn được thì mày cứ liệu hồn.
Nói rồi tôi đóng sầm cửa lại, cũng chẳng thèm thay quần áo cứ thế lao lên giường, ngủ thẳng cẳng.
------
[1] Iljimae: Nhân vật trong bộ phim Hàn Quốc - Huyền thoại Iljimae, là một đạo chích chuyên đi ăn trộm của quý tộc và chia cho dân nghèo.
