Chương
Cài đặt

Ngày mưa (1)

Hải An kéo tay Khánh Linh, “Đi thôi, lát nữa sẽ rất đông người.”

Khánh Linh ngước nhìn Hải An, “Ở lại xem cũng vui mà.”

Hải An lắc đầu, “Để khi khác. Hôm nay tôi muốn đưa cậu tới một nơi.”

Khánh Linh khẽ gật đầu rồi chạy thật nhanh để theo kịp Hải An.

Hải An vừa nắm tay Khánh Linh vừa chạy, cậu mỉm cười, nhìn người con gái phía sau mình, “Nhanh lên một chút. Nếu không sẽ không kịp đâu.”

Khánh Linh thở hổn hển, “Tớ sắp không theo kịp cậu rồi.”

Hải An bật cười, “Vậy có chịu để tôi cõng hay không?”

Khánh Linh lắc đầu, “Tớ cố thêm một chút là được.”

Hải An ngồi xuống, ra hiệu cho Khánh Linh ôm vào mình, “Còn ba phút thôi. Cảnh này không phải ai cũng thấy được đâu.”

Khánh Linh nghe Hải An nói vậy không chần chừ mà ôm vào người Hải An để cậu cõng trên lưng.

Thú thực là chạy trên cát, cát mắc vào trong dép khá đau hơn nữa da của Khánh Linh lại mỏng nên cô không thể chạy nhanh như Hải An được. Hơn nữa những dãy đá với hình thù lạ mắt dọc bãi biển giống như mê cung khiến Khánh Linh mất tập trung.

Hải An chỉ chờ có vậy, liền cõng Khánh Linh chạy một mạch tới hang động gần bờ biển.

Nơi này Khánh Linh và các bạn chưa từng thấy khi tới thăm đảo.

Tới nới, Hải An chỉ tay lên vách đá tít trên cao, “Cậu nhìn lên đi.”

Khánh Linh ngạc nhiên tới mức không thốt nên lời.

Quả cầu lửa màu cam đang nội tiếp một khe đá có hình tam giác.

Khoé môi Hải An khẽ cong lên, “Không phải ai cũng thấy được cảnh này đâu.”

Khánh Linh ngẩn người, nhìn quả cầu màu cam khổng lồ dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu, “Thật may là tới kịp lúc.”

Hải An cười cười, “Vừa rồi cõng cậu, tôi phát hiện ra một chuyện.”

Khánh Linh tò mò, “Chuyện gì chứ?”

Hải An thật thà trả lời, “Cậu rất gầy.”

Khánh Linh khẽ gật đầu, “Nhìn qua cũng thấy vậy mà.”

Hải An gãi gãi đầu, “Ý tôi là chỗ khác kìa.”

Khánh Linh nghe vậy liền tức giận tới đỏ mặt, đánh tới tấp vào Hải An, “Cậu… cậu…”

Hải An chỉ cười, không hề chặn cô lại mà để cô thoải mái trút giận lên mình, “Cậu giống như học sinh lớp mười ấy. Tuy cậu cao nhưng lại mỏng người. Cần phải ăn nhiều thêm mới lớn được.”

Khánh Linh xị mặt, “Thì tớ kém cậu một tuổi mà. Tớ đi học sớm.”

Hải An nhìn sâu vào mắt Khánh Linh, “Vậy sau này cậu gọi tôi là anh được không?”

Khánh Linh tròn mắt ngạc nhiên, “Sao phải vậy?”

Hải An mỉm cười, “Lúc trước nói chỉ cần tôi thích cậu mà không cần cậu phải thích tôi nhưng giờ tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi thực sự mong cậu sẽ thích tôi giống như tôi thích cậu vậy.”

Nói xong Hải An tiếp lời, “Cậu thấy cảnh tượng vừa rồi đấy, hiếm nhưng không phải là không thể xảy ra. Tôi mong một ngày có thể ôm cậu thật chặt giống như cái cách khe đá ôm lấy mặt trời. Cho dù nó chỉ xảy ra trong chốc lát nhưng tôi vẫn sẽ chờ đợi.”

Khánh Linh nghe những lời từ tận đáy lòng của Hải An liền cảm động tới rơi nước mắt, cô nhẹ nhàng nói, “Cậu ngốc lắm.”

Hải An cười cười, “Thì tôi có nói tôi giỏi bao giờ đâu.”

Khánh Linh không nhịn được mà hét lớn, “Cậu là kẻ siêu ngốc. Ngốc tới mức người ta thích cậu mà cậu cũng không biết. Suốt ngày tưởng tượng ra mình yêu đơn phương.”

Hải An ngạc nhiên, hai mắt mở to nhìn Khánh Linh nhưng cô không dừng lại mà tiếp tục nói, “Mặt trời nội tiếp vách đá kia chỉ trong chốc lát nhưng mỗi ngày đều xảy ra. Vì thế cho nên, mỗi ngày tớ đều thích cậu.”

Hải An lắp bắp, “Khánh Linh, vậy… ngày mưa thì sao?”

Khánh Linh cười thành tiếng. Thật không ngờ giây phút tỏ tình lãng mạn như vậy lại bị phá hỏng bởi tên ngốc Hải An.

Khánh Linh cố gắng lấy lại bình tĩnh, “Trời mưa nhưng mặt trời vẫn ở đó. Chỉ là bị che khuất mà thôi.”

Hải An khẽ gật đầu, “Sẽ giống như những ngày chúng ta xa nhau đúng không? Là không nhìn thấy nhau nhưng tình cảm vẫn vậy.”

Khánh Linh mỉm cười, “Xem ra cậu cũng không ngốc mấy đâu.”

Hải An còn đang ngượng ngùng vì lâu lắm mới được người ta khen một câu thì Khánh Linh đã ghé người hôn lên môi cậu.

Hải An bất ngờ tới mức hai mắt mở to nhìn Khánh Linh.

Khánh Linh bật cười, “Đồ ngốc. Ngay cả hôn cũng không biết.”

Hải An gãi gãi đầu, “Cậu cho tôi thử lại. Tôi bị bất ngờ.”

Khánh Linh lắc đầu như trống bỏi, “Thôi. Hôm nay…”

Khánh Linh còn chưa nói hết câu đã bị Hải An chặn lại.

Nụ hôn này không giống như nụ hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước vừa rồi của Khánh Linh.

Phải một lúc lâu sau Hải An mới tha cho cô, “Cậu nhớ lấy, tôi chỉ là chưa biết lúc nào nên ôm, lúc nào nên hôn thôi. Một khi có người vẽ đường cho hươu chạy, hươu sẽ chạy đúng đường đấy.”

Khánh Linh cảm thấy da mặt mình nóng ran, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.

Bỗng nhiên thấy phía xa có một đền thờ lớn, Khánh Linh lên để tiếng phá vỡ bầu không khí “căng thẳng”, “Đó là nơi nào vậy Hải An? Hình như phải lội qua một đoạn ngập nước mới tới được.”

Hải An mỉm cười, “Là đền thờ cá Ông.”

Nói xong cậu dắt tay Khánh Linh rời khỏi hang động, “Cậu có muốn qua đó xem không?”

Khánh Linh khẽ gật đầu, dù sao cô cũng muốn rời khỏi nơi này. Nếu vẫn còn ở trong hang động hình ảnh ban nãy lại ùa về.

Vốn định tốt nghiệp cấp ba mới nói rõ tình cảm với người ta vậy mà cái tên Hải An làm cô không chịu được mà nói hết suy nghĩ trong lòng.

Thôi thì từ nay chính thức có bạn trai, tuy rằng sớm hơn dự kiến một chút nhưng có lẽ duyên lành tới rồi. Nếu bắt đầu từ sau khi hai người vào đại học chẳng phải sẽ luôn là yêu xa hay sao?

Cho dù sắp tới đều là những ngày mây mù che phủ, mưa giăng kín trời, cả hai đều không thấy được đối phương nhưng mặt trời nhỏ bé kia vẫn sẽ được bao bọc bởi vách đá xù xì thô ráp.

Khánh Linh nhìn bàn tay nhỏ của mình được Hải An nắm chặt trong tay, thầm nghĩ, “Chỉ cần là cậu, tớ nguyện chờ hết những ngày mưa.”

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.