Chạm đáy nỗi đau (2)
Nhìn Khánh Linh khóc tới sưng cả mắt, miệng luôn gọi tên Hải An trong mơ mà mẹ Huyền đau lòng tới rơi lệ.
Tại sao ông trời lại khiến hai đứa phải xa nhau như vậy?
Cả hai đã cùng cố gắng, dành tình cảm cho nhau ngay cả khi cách xa cả chục ngàn cây số. Vậy mà khi con gái bà về nước để đoàn tụ với người thân, bạn bè thì Hải An lại mất tích trên biển.
Hải An luôn nghĩ tới người khác, giúp đỡ họ mà không hề vụ lợi. Tại sao ông trời nỡ bắt một người tốt như vậy phải ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ?
Mẹ Huyền lau vội nước mắt rồi đánh thức Khánh Linh, “Dậy đi con.”
Khánh Linh từ từ mở mắt, “Mẹ ơi, Hải An…”
Mẹ Huyền đỡ cô dậy, “Minh Quân vừa tới đơn vị. Em ấy nói vẫn chưa có tin tức gì mới về Hải An.
Khánh Linh oà khóc như một đứa trẻ, “Vừa rồi… vừa rồi con mơ thấy Hải An.”
“Hải An… hy sinh rồi.”
Mẹ Huyền ôm lấy Khánh Linh an ủi, “Con bé ngốc này. Đó là con nghĩ tới Hải An quá nhiều thôi.”
Nói xong bà tiếp lời, “Sinh dữ tử lành con ạ. Hải An tốt như vậy nhất định sẽ bình an vô sự.”
Khánh Linh khẽ gật đầu, “Con sẽ tới bệnh viện xin nhận công tác chậm hơn vài ngày so với kế hoạch lúc trước. Con muốn lên đảo thăm gia đình của Hải An.”
Mẹ Huyền lấy tay lau đi những giọt nước mắt của Khánh Linh.
Bà hiểu suy nghĩ của con gái.
Nếu như gia đình bà và Khánh Linh còn đau lòng tới vậy thì ắt hẳn ba mẹ và những người thân của Hải An trên đảo lúc này còn đau khổ hơn thế gấp nhiều lần.
…
Đã rất lâu rồi Khánh Linh không đặt chân tới nơi này.
Vẫn là những bông muống biển rung rinh trong nắng nhưng sắc tím ấy chẳng làm cho tâm trạng của cô khá hơn.
Suốt dọc đường đi cô thấy những người dân ở đó bàn tán về chuyện của Hải An - chuyện một người con của đảo nhỏ đã về với biển cả bao la.
Khánh Linh cố gắng kìm nén cảm xúc. Hải An của cô chưa chết. Nhất định anh sẽ bình yên trở về.
…
Vừa thấy bóng dáng của Khánh Linh bà của Hải An đã khóc lên thành tiếng.
Hơn ai hết bà hiểu Khánh Linh và Hải An phải cố gắng bao nhiêu mới có được ngày hôm nay.
Cháu dâu tương lai của bà về nước rồi, vậy mà thằng cháu trai lại biến mất không một dấu vết.
Bà thương cháu trai một thì thương Khánh Linh mười. Cô bé ngoan ngoãn, tốt bụng là thế, yêu thương Hải An vô điều kiện ngay cả khi có rất nhiều người hơn Hải An về mọi mặt muốn kết thân.
Bà nắm lấy tay Khánh Linh, rưng rưng nước mắt, “Khánh Linh. Thằng An tệ quá. Cháu… cháu đừng đợi nó nữa.”
Cuộc sống của bà gắn liền với biển như vậy, bà biết làm gì có ai trở về được sau khi mất tích trên biển dài ngày.
Bà biết nói ra điều này là tàn nhẫn nhưng chẳng lẽ lại bắt một cô gái như Khánh Linh phải chờ đợi mà lỡ cả thanh xuân.
Nói rằng Hải An sẽ trở về chẳng phải gieo cho cô hy vọng hão huyền hay sao?
Bà không muốn vậy.
Bà muốn cô có được hạnh phúc.
Khánh Linh ôm lấy bà, nhẹ nhàng nói, “Bà ơi, cháu đợi được. Đợi tới khi Hải An trở về.”
Sự kiên định trong lời nói của Khánh Linh khiến cho bà của Hải An và những người có mặt ở đó cảm động.
Hiện giờ chỉ có thể trông chờ vào một phép màu, phép màu khiến cho Hải An của họ bình an trở về.
…
Khánh Linh đi bộ dọc theo bờ biển, thấy xa xa là nơi thờ cá Ông mà có lần cô cùng Hải An đã ghé thăm, cô vội rảo bước tới ngôi đền.
Khánh Linh còn nhớ những lời Hải An kể về chuyện ba ngư dân trên đảo may mắn sống sót khi gặp phải vòi rồng trên biển.
Trong màn đêm đen kịt ấy, những người con của đảo chỉ biết nắm lấy tay nhau để vượt qua cơn sóng dữ sau khi thuyền bị lật. Chỉ có điều một người đã không may bị vòi rồng cuốn ra xa.
Tiếng khóc, tiếng hô hoán của hai người bạn cũng chẳng thể kéo người đó lại.
Thật may mắn khi đó cá Ông đã xuất hiện, không chỉ cứu được người bị cuốn ra xa kia mà cá Ông còn dìu cả ba tới chỗ chiếc thuyền còn đang trôi dạt.
Sau khi cả ba đã an toàn, cá Ông lại từ từ biến mất vào lòng đại dương.
Hải An nói, cá Ông giống như một vị thần trên biển, xuất hiện để giúp những ngư dân qua cơn nguy hiểm.
Vậy còn Hải An, một con người bằng xương bằng thịt, luôn một lòng nghĩ tới những người dân nơi đây, không tiếc thân mình để bảo vệ sự sống cho họ thì sao?
Liệu có phép màu nào dành cho Hải An?
Nghĩ tới đây Khánh Linh rơi nước mắt, cô khấn thầm, “Xin các ngài phù hộ độ trì cho Hải An của con bình an vô sự.”
…
Nắm chìa khoá trong tay, Khánh Linh mở cửa bước vào ngôi nhà mà chính Hải An xây nên.
Anh nói với cô, phải tự tay xây nên tổ ấm cho hai người mới thực sự ý nghĩa.
Cô sợ anh vất vả nên nói chờ cô về rồi cùng làm nhưng Hải An từ chối. Anh xoè bàn tay đầy vết chai của mình ra rồi nói, “Chỉ cần một mình anh là đủ. Khi nào mọi việc xong xuôi anh sẽ tới đón em. Khánh Linh khi đó chỉ cần cùng anh chăm cho cây nho ra trái ngọt là được.”
Khánh Linh nghĩ tới đây liền nở một nụ cười.
Cô lấy nước ngọt trong thùng chứa gần đó tưới cho cây nho trước cửa nhà.
Nhìn những lá nho xanh tươi rung lên trong gió, Khánh Linh lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô bước vào trong nhà liền thấy bộ bàn ghế giản đơn được đóng từ gỗ thông mà Hải An tự tay làm trước đó.
Khánh Linh tiến tới gần, cầm quyển vở ghi trước kia của Hải An lên.
Hải An luôn cất sách vở rất cẩn thận, chưa từng để chúng bị quăn góc nhưng quyển vở Văn này thật lạ, lại có một trang bị gập vào giống như đánh dấu.
Khánh Linh tò mò mở ra xem liền thấy bốn câu thơ trong bài “Đợi anh về” của Simonov được Hải An khoanh lại bằng mực màu đỏ.
“Em ơi, đợi anh về
Đợi anh hoài em nhé,
Mưa cứ rơi dầm dề
Ngày cứ dài lê thê
Thì em ơi cứ đợi.”
Khánh Linh bật khóc.
Đây chính là lời nhắn của Hải An dành cho cô.
Nhất định Hải An sẽ trở về bình an vô sự.
