Bão (1)
Khánh Linh đẩy hành lý ra khỏi sân bay, Kim Chi thấy cô liền hô lớn, “Khánh Linh.”
Khánh Linh nhoẻn miệng cười, đưa tay vẫy Kim Chi và Minh Quân.
Khánh Linh nhìn quanh rồi lên tiếng, “Hải An đâu? Cả thầy Sơn nữa? Chẳng phải hôm nay Hải An và thầy cũng đi sao?”
Kim Chi cười cười, đỡ lấy túi xách từ tay Khánh Linh, “Anh Sơn đi lấy xe rồi. Còn có cả Nhật Minh tới nữa đó. Cậu ấy hiện đang làm việc trong văn phòng luật sư thành phố.”
Khánh Linh quay sang hỏi Minh Quân, “Hải An không tới sao? Anh ấy nói hôm nay có thể đến đón chị kia mà?”
Minh Quân gượng cười, “Ôi giời, ông ấy thì kinh rồi. Đi tập huấn đã về đâu.”
Nói xong Minh Quân tiếp lời, “Mà chị cũng biết rồi đúng không? Đi mấy tháng trời, có khi còn chẳng có sóng nữa. Làm sao gọi về báo cho chị được.”
“Sau này ông ấy về đây chị đánh cho một trận. Người gì mà thất hứa.”
Đúng lúc này ba Thành gọi điện hỏi xem Khánh Linh đã ra khỏi sân bay chưa. Khánh Linh cười cười rồi nói, “Ba yên tâm. Tầm một tiếng nữa là con và các bạn sẽ về tới nhà mình.”
Ba Thành không nói gì thêm, nhanh chóng cùng mẹ Huyền chuẩn bị bữa cơm gia đình để chào đón con gái yêu sau bao ngày xa cách.
Ngồi trên xe, Khánh Linh đặt tay lên bụng bầu đã nhô cao của Kim Chi, “Đã nghĩ ra tên cho bé chưa?”
Thầy Sơn vừa lái xe vừa nói, “Con gái là Khánh An còn con trai sẽ là An Khánh.”
Khánh Linh tròn mắt ngạc nhiên, “Sao lại là cái tên này ạ?”
Kim Chi nhoẻn miệng cười, “Bạn thân nhất của tớ là cậu còn bạn thân của anh Sơn là Hải An. Lấy tên hai người ghép lại ra vậy chứ sao.”
Nhật Minh lên tiếng, “Sao nghe Kim Chi và thầy Sơn nói chuyện tớ cứ thấy sao sao ấy nhỉ. Nghe Kim Chi gọi anh Sơn mà tớ đây thấy nổi cả da gà.”
Nói xong Nhật Minh quay sang Minh Quân, “Cậu có thấy vậy không?”
Minh Quân gật đầu, “Ngày trước chị ấy gọi thầy là thằng cha ế vợ. Thật không ngờ thầy cưới luôn chị Kim Chi để giải ế.”
Nghe mấy lời này cả đám cười lớn khiến xe rung chuyển, thầy Sơn vội nói, “Mấy đứa vừa phải thôi. Để yên cho cháu nó nghỉ ngơi. Tuy rằng được bọc trong lớp mỡ dày nhưng cũng không nên làm gì thái quá. Rung lắc mạnh là cháu nó đau đó.”
Kim Chi nghe những lời này liền tức tới ói máu, “Tối nay ra sô pha đi.”
Thầy Sơn nhoẻn miệng cười, “Không cần anh bóp chân cho hay sao?”
Kim Chi hất hàm, “Ai thèm chứ?”
Khánh Linh cười khúc khích, “Nghe tin hai người yêu nhau rồi làm đám cưới mà em không tin nổi luôn đó.”
Thầy Sơn quay ra nhìn Khánh Linh, “Có những cặp tình cảm mặn nồng giống như em và Hải An, sẽ có những đôi đầu gấu đầu chó giống như thầy và Kim Chi thôi.”
Khánh Linh khẽ mỉm cười. Quả thực nhìn hai người họ hạnh phúc cô cũng thấy vui lây.
…
Suốt dọc đường đi, Khánh Linh nhìn ra ngoài cửa xe để ngắm nhìn cảnh thành phố vào giờ tan tầm.
Nếu trước kia nơi đây không có quá nhiều người qua lại thì nay thành phố trẻ đang dần vươn lên để khẳng định vị thế của mình.
Những nhà máy mọc lên như nấm ở vùng ngoại ô, những toà nhà văn phòng trông không hề thua kém gì ở những nước phát triển cũng đang dần hoàn thiện.
Một trong những toà nhà cao nhất thành phố này là do ba của Khánh Linh thiết kế. Minh Quân vội đưa tay ra chỉ cho Khánh Linh, “Chị xem có hoành tráng không? Ba bảo đây chính là công trình để đời của ba đó.”
Khánh Linh bật cười, “Minh Quân, chị nhìn vào cái móng nhà đó cũng đâu biết nó sẽ hoành tráng thế nào.”
Minh Quân hừ một tiếng rồi nói, “Chẳng bằng một góc của anh Hải An. Từ lúc thấy người ta đào đất anh ấy đã khen lấy khen để rồi.”
Nhật Minh ôm bụng cười, “Hải An khen vì muốn nịnh nọt ba cậu thôi.”
Minh Quân thở dài, “Người ta giỏi thật đó anh ạ. Anh mau mồm mau miệng mới có thể nịnh người khác được chứ anh Hải An khô như đá tảng ấy. Có sao nói vậy thôi.”
Lúc này Khánh Linh không còn chú ý tới mấy lời của Minh Quân. Cô ghé sát cửa xe để nhìn cây bàng cổ thụ trong sân trường cấp ba nơi cô từng theo học.
Khánh Linh đột nhiên hô lớn, “Cây bàng đi đâu rồi thầy ơi? Mấy tháng trước còn thấy Hải An khoe ảnh của nó mà.”
Thầy Sơn lập tức trả lời, “Vừa rồi bão lớn quá. Cây đổ. May mà lúc đó cả trường không có một ai.”
Kim Chi nói chen vào, “Phải đó Khánh Linh. Nếu gió bão như vậy mà vào giờ tan học thì không tưởng tượng nổi hậu quả luôn ấy chứ.”
Minh Quân và Nhật Minh gật gù sau khi nghe mấy lời của Kim Chi.
Bỗng nhiên nhớ ra điều gì, Khánh Linh quay sang hỏi Minh Quân, “Bão như vậy liệu tàu của Hải An có gặp chuyện gì không?”
Minh Quân ôm bụng cười, “Ối giời, cái tàu to tổ bố như vậy, thử hỏi sóng nào, gió nào quật được đúng không anh em?”
Mấy người còn lại trong xe đều cười lên thành tiếng.
“Ha ha… Phải đó. Sóng nào quật nổi.”
“Tàu to như vậy kia mà.”
“Cây bàng kia bị mục gốc mới vậy thôi chứ bão vừa rồi yếu xìu à.”
Khánh Linh đảo mắt nhìn qua một lượt, không hiểu sao như có lửa đốt ở trong lòng.
