CHƯƠNG 8: CHỮ NHƯ GÀ BỚI
Tác giả: Ninh Ninh
Chương 8: Chữ như gà bới
Chỉ là thứ này vì cái gì không bị những người kia lấy đi? Là không phát hiện hay nghĩ đồ vật không trọng yếu? Hẳn là không trọng yếu tôi mới có thể phát hiện, bọn hắn không có khả năng không nhìn thấy, nghĩ được như vậy, tôi cầm lấy tấm giấy.
Trang giấy rất nhỏ, chỉ chừng bàn tay, tôi cầm lấy xem xét, phía trên viết một cái tên "Thiên Nhãn Thần", phía dưới còn có một cặp chữ như gà bới.
Những chữ kia như gà bới tự nhiên không biết, chắc hẳn cũng bởi vì nguyên nhân này, những người kia mới không coi trọng. Thiên Nhãn Thần rất rõ ràng, chính là tên người này, trước một ngày tôi bái đường đã xuất hiện trong nhà tôi, tôi không biết hắn cùng ba mẹ nói cái gì, mới khiến cho mẹ tôi đem tôi gả đi.
Mà dựa theo người khác thuyết pháp, khi đó mẹ đã chết rồi, thế nhưng là vì cái gì Thiên Nhãn Thần có thể cùng mẹ tôi nói chuyện? Mà Thanh Thanh còn nói, nếu như tôi muốn biết chân tướng chỉ có thể tìm tới Thiên Nhãn Thần, hiện tại đã không xác định được thân phận Thanh Thanh, Thiên Nhãn Thần tôi lại rất rõ ràng.
Trên giường phát hiện tờ giấy này, cái này cũng chứng minh, Thiên Nhãn Thần xác thực tồn tại, không phải ảo giác, như vậy Thanh Thanh là tình huống như thế nào? Hiện tại manh mối càng ngày càng nhiều, nhưng đầu óc tôi xác thực càng ngày càng loạn, tôi phát hiện dùng phương thức đi điều tra những cái chuyện thần thần quỷ quỷ không có tác dụng gì.
Dường như chỉ có Lý Diệc Thần mới có thể giúp tôi, cái tên đáng ghét nhất định quấn tôi mới chịu giúp, tôi hiện tại thật chờ không được. Hiện tại hi vọng duy nhất chính là tìm tới Thiên Nhãn Thần, dòng chữ như gà bới tôi không biết? Lý Diệc Thần có thể biết ?
Tôi tự nhiên không thể cầm tờ giấy này đi tìm hắn, cái tên Thiên Nhãn Thần xem ra cũng không phải người bình thường. Từ trong phòng tìm giấy bút, đem mấy chữ này phân biệt viết xuống, những chữ kia rất kỳ quái, tôi viết nhiều lần, mới miễn cưỡng tàm tạm, có điều luôn cảm thấy thần vận dường như kém rất nhiều.
Tôi lần nữa cẩn thận kiểm tra tất cả gian phòng, ngoài tiền mặt trong nhà lại không có bất kỳ phát hiện gì, chẳng qua nằm trong dự liệu, dù sao gian phòng đã bị kiểm tra, bị bỏ sót khả năng rất nhỏ. Tôi từ tường viện leo ra...Sắc trời dần tối xuống, bên ngoài nổi lên trận trận cuồng phong, phong thanh ô ô ô để tôi nhịn không được rùng mình một cái.
Tôi liền đi tìm Tiểu Ngư. Thân phận tôi giờ rất đặc thù, muốn tra cái chết của mẹ tôi nhất định phải sống tốt, đặc biệt phải tự bảo vệ mình. Trở về nhà tắm rửa, liền tìm Tiểu Ngư.
"Tiểu Ngư, cô nói chuyện với tôi được chứ."
Tiểu Ngư gật đầu. Tôi hiện tại đối Tiểu Ngư rất tín nhiệm.
"Tôi muốn tìm Thanh Thanh, cậu ấy có thể tìm tới tôi không?"
Cô ấy trầm mặc, tựa hồ như đang suy nghĩ nên nói cái gì:
"Cái này ta cũng không nói được, Nghiêm Thanh Thanh người kia rất cổ quái, hẳn là chỉ có thiếu gia mới biết được."
Tôi cũng không hoài nghi Tiểu Ngư, trước đó khẳng định sẽ không hoài nghi Thanh Thanh. Tôi có chút buồn bực nói.
"Cô cũng biết Lý Diệc Thần tính không tốt, tôi hỏi anh ta, chắc chắn sẽ không nói."
Tiểu Ngư gật đầu tán thành, cô ấy đối hắn ta hiểu rõ hơn tôi nhiều, hắn tuyệt đối không nguyện ý cùng tôi nói cái gì, cũng không phải bởi vì điều gì khác, mà là đơn thuần không muốn nói thôi.
"Cô có thể nói cho tôi biết Thanh Thanh đến cùng có cái gì cổ quái ? Có phải là tướng mạo?"
Trong lòng tôi từ đầu đến cuối nhớ tới tướng mạo Thanh Thanh, tự nhiên cho rằng cậu ấy cổ quái bởi vì tướng mạo có vấn đề.
"Tướng mạo?"
Tiểu Ngư có chút kỳ quái, không giải thích được:
"Tướng mạo cũng chẳng làm sao, tôi không cảm thấy có cái gì không đúng, bề ngoài tuyệt đối chưa từng thay đổi."
Tiểu Ngư khẳng định, cũng cho tôi sinh ra một tia hoang mang, không biết Thanh Thanh cổ quái chổ nào?
"Khí tức trên người Nghiêm Thanh Thanh rất quỷ dị, nhiều năm như vậy cái dạng này ta chưa từng thấy qua? Nghiêm Thanh Thanh là loại tình huống này ta lần đầu tiên gặp."
Tiểu Ngư tiếp tục giải thích:
"Dưới tình huống bình thường, con người trên thân tản ra dương khí, quỷ là âm khí, còn có yêu khí, ma khí, chẳng qua những loại kia quá ít, mà ma khí cơ hồ đã tuyệt tích."
Tôi gật gật đầu, cô ấy nói rất có lý, tôi không cảm giác được loại khí kia, nhưng cũng là có đạo lý.
"Trên thân người nếu như không có dương khí vậy hẳn đã chết rồi, nhưng cũng có người trên thân bao hàm một tia âm khí, chính là truy cầu âm dương hòa hợp, nhưng loại người này hiện tại đã không còn tồn tại."
Tôi tựa hồ có chút minh bạch:
"Ý của cô là trên người Thanh Thanh mang nhiều âm khí?"
"Không sai."
Tiểu Ngư gật gật đầu:
"Nghiêm Thanh Thanh trên người âm khí vượt xa người bình thường, đây cũng là chỗ kỳ quái, nếu như âm khí lớn hơn dương khí cũng dễ nói, cô ta là quỷ."
"Liền xem như dương khí hơi nhiều, cũng như nữ quỷ hút nhân khí mà thôi, thế nhưng trên người cô ta âm khí nhiều hơn dương khí, đây cũng là chỗ ta không hiểu. Xem ra, Nghiêm Thanh Thanh dường như cũng không biết tình huống của mình."
Tiểu Ngư thở dài một tiếng:
"Nghiêm Thanh Thanh rất cổ quái, cô về sau tận lực cách cô ta một chút, loại quỷ dị này tồn tại, người cùng quỷ đều sẽ xem cô ta như đồng loại mà đối đãi , có điều loại âm khí quá cao mà lại không tu luyện, sẽ bị diệt trừ."
"Tôi hiểu rồi."
Đối sự khuyên bảo, tôi đương nhiên đặt ở trong tâm, cô ấy cũng vì muốn tốt cho tôi, tôi hiện tại sẽ không phản bác. Về phần muốn tôi rời xa Thanh Thanh, tôi có chút không đành lòng, đó chính là quá nặng tình cảm.
"Vì cái gì Lưu bà bà không nhớ Thanh Thanh? Trước kia hai chúng tôi thường xuyên đến nhà bà bà chơi." Tôi có chút không hiểu hỏi.
"Ta cũng không hiểu, cái này quả thật có chút kỳ quái, ta đối loại chuyện này không rõ lắm." T
iểu Ngư cũng rất hoang mang.
"Ta nghĩ."
Tiểu Ngư đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi:
"Trước kia ta cùng thiếu gia nói chuyện từng nghe thiếu gia thuận miệng đề cập tới, có một dạng ở gần với nhân loại nên trên người bọn họ dương khí tràn đầy, có lẽ Nghiêm Thanh Thanh đi cùng với cô, nhiễm chút dương khí, cho nên dương khí trên người vượt qua âm khí, mới khiến cho người khác thấy được cô ta, về sau liền quên đi, dù sao trên người cô ta âm khí vô cùng nhiều."
Tôi cũng không biết lời này có đạo lý hay không, bởi vì tôi căn bản không hiểu rõ những chuyện này, đoán chừng chỉ có Lý Diệc Thần biết. Thời gian trôi qua rất nhanh, đợi đến khi mặt trời dần dần xuống núi Lý Diệc Thần liền xuất hiện trước cổng, vầng trán mang theo một tia mỏi mệt, xem ra mấy ngày nay vì chiếu cố tôi, chậm trễ quá nhiều chuyện, cho nên hôm nay tương đối bận rộn.
Cũng không quản cái gì, ân cần hỏi han:
"Rất mệt mỏi sao, nếu không ngày mai anh dẫn tôi đi, tôi giúp anh làm việc."
Lý Diệc Thần có chút kinh ngạc mở miệng:
"Cô thật muốn giúp ta?"
Tôi sững sờ, dường như hắn nguyện ý cho tôi hỗ trợ? Tiểu Ngư bên ngoài đi vào:
"Thiếu gia, công việc kia sợ rằng sẽ hù cô ấy, căn bản không thể giúp, thậm chí còn có thể thêm phiền."
Nghe có chút xem thường, thế nhưng lời nói đều là thật. Nhưng vừa rồi tôi luôn cảm thấy có cái gì không đúng, dường như Lý Diệc Thần có âm mưu. Chẳng qua nhìn hắn một mặt biểu lộ ngoạn vị biểu lộ, đoán chừng là đang chọc ghẹo tôi.
"Vừa rồi Tiểu Ngư sợ tôi sẽ gây phiền phức cho anh, vẫn là thôi đi."
"Làm sao vậy Trường Lạc, sợ rồi?"
Vẻ mệt mỏi trên mặt Lý Diệc Thần tiêu tán một chút, xem ra có trò vui khiến tâm tình vui vẻ một chút, mỏi mệt đều có thể hóa giải.
"Tôi dĩ nhiên không phải sợ hãi, tôi chỉ là sợ làm chậm trễ công việc của anh mà thôi, cho nên vẫn là thôi đi."
Ăn xong cơm tối, tiêu hóa một lúc liền đi ngủ, ở chỗ này thật nhàm chán, thậm chí còn không bằng ở trong thôn, trong thôn còn có bằng hữu có thể cùng nhau đùa giỡn. Thế nhưng ở trong phủ này, một người nói chuyện đều không có, lúc đầu cùng Tiểu Ngư quen thuộc về nói rất nhiều chuyện, Lý Diệc Thần vừa về đến liền rời đi.
Tôi nhớ đến tờ giấy liền đưa cho hắn xem, hắn cao mày đưa lại cho tôi, bảo tôi ngủ sớm.Không nói gì, hừ lạnh một tiếng, Lý Diệc Thần xoay người nhắm mắt lại, không có ý định để ý đến, chuẩn bị đi ngủ.
Hắn tính tình khuynh hướng lãnh đạm, tôi không để ý hắn, hắn tự nhiên sẽ không chủ động cùng tôi nói chuyện, bình thường không có việc gì, hắn cũng sẽ không nói chuyện phiếm, hắn tìm tôi phần lớn đều là vì chuyện kia.
Đợi tôi ngủ, hắn xoay người lại, lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt của hắn đen nhánh, lóe ra lục quang nhàn nhạt, dường như đêm tối với hắn mà nói cùng ban ngày không có gì khác biệt.
"Trường Lạc, ta đã đợi quá lâu, thật không nguyện ý chờ thêm nữa."
Lý Diệc Thần nhẹ giọng lẩm bẩm, thanh âm phi thường nhu hòa, trước kia cho tới bây giờ tôi không bao giờ nghe thấy.
"Vì nàng, ta từ cô hồn dã quỷ biến thành thân phận bây giờ, mà nàng từ đầu đến cuối không nhớ rõ ta."
Lý Diệc Thần vẫn tự mình lẩm bẩm:
"Đây đã là kiếp cuối cùng, nếu như nàng không thể nhớ tới ta, vậy sau này vĩnh viễn sẽ không thể nhớ ra ta, ta nhất định sẽ làm cho nàng nhớ tới ta, Trường Lạc. Ta yêu nhất chính là nàng."
Con mắt mang ngữ khí nhu hòa, nhu tình ngàn vạn, liền phảng phất như hắn đang nhìn nữ nhân mình yêu mến. Hắn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
