Kệ sách
Tiếng Việt
Chương
Cài đặt

CHƯƠNG 2: LÝ THẦN VƯƠNG PHỦ

Tác giả: Ninh Ninh

Chương 2: Lý thần vương phủ

Tỉnh dậy trên giường mình, tôi mở to mắt chạy xuống lầu, xuất hiện trước mắt chính là một cái quan tài. Tôi cảm thấy mình tựa như nằm mơ. Mờ mịt đi đến bên cạnh quan tài nhìn người ở bên trong, bản thân lập tức thanh tỉnh.Trong quan tài là mẹ tôi, tôi không chịu nổi, lớn tiếng kêu lên. Mẹ vậy mà đã chết, nhưng vì sao tôi không hề biết?

Rõ ràng lúc tối mẹ còn tự tay mặc hỉ phục tân nương cho tôi, làm sao bây giờ lại chết? Thanh Thanh, bạn khuê mật của tôi. Từ bên ngoài đi vào, tay cầm nhang và cả hoa.

"Lạc Lạc, sự tình quá mức bi thương. Cậu phải bình tĩnh."

Tôi vội nắm vai Thanh Thanh, hỏi:

"Thanh Thanh, nói cho mình biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Thanh Thanh nghe xong lời này, mặt lập tức biến sắc, ánh mắt có chút trốn tránh:

"Kỳ thật, chuyện này thật sự rất quỷ dị, mẹ cậu đã chết cách được một ngày, thời điểm đến nhà gọi mọi người đều không ai lên tiếng. Mình đánh liều đi tìm, kết quả phát hiện cô đã chết, tư thế vô dùng đáng sợ."

Thanh Thanh nói lời này để tôi càng không hiểu ra sao, rõ ràng đêm qua tôi còn gặp gặp mẹ, làm sao lại chết ?

"Không, không có khả năng! Tối qua mình còn gặp mẹ."

Thanh Thanh dường như bị tôi làm cho giật mình:

"Lạc Lạc, không sao chứ? Cậu đã hôn mê một ngày rồi."

Tôi cảm thấy mình như ngã vào vực sâu vạn trượng, hết thảy tựa hồ trở nên khó bề phân biệt.

"Ba mình đâu? Mẹ chết rồi mà ba đâu rồi."

Thanh Thanh lắc đầu, dỗ vai an ủi tôi. Thanh Thanh ở lại giúp tôi lo hậu sự cho mẹ. Trong lòng thầm nghĩ, là hắn, chính là hắn. Tôi không biết thời gian tới đây phải làm sao. Thanh Thanh nhìn tôi với vẻ lo lắng:

"Lạc Lạc, làm tang sự cô xong cậu mau chóng rời khỏi nơi này đi."

Tôi một mặt mờ mịt:

"Vì cái gì?"

"Cái này, mình cũng không biết vì cái gì, cô mất một cách kì lạ, bọn họ biết thế nào cũng sẽ tới đối phó cậu, vẫn nên rời khỏi đây!"

"Mình sẽ không đi, nơi này là nhà của mình, ba mình mất tích, 49 ngày mẹ còn chưa xong. Mình làm sao có thể rời đi?"

Nhìn tôi một mặt kiên quyết, nói ra một câu long trời lở đất:

"Lạc Lạc, cậu thật không biết nguyên nhân cái chết mẹ của cậu?"

Tôi cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, trong lúc nhất thời, thời gian phảng phất yên tĩnh lại.

"Lạc Lạc nghe mình một lần đi!"

Lời còn chưa nói hết. Thôn trưởng một mặt nổi giận đùng đùng dẫn người tới:

"Lương Trường Lạc, mẹ cô chết vô cùng tà quái. Sợ là đã chọc phải yêu ma quỷ dữ gì rồi. Ba cô biến mất chắc là đã bỏ trốn. Bởi vì sự an lành của cả thôn, cô cũng nên làm theo luật lệ trong thôn mà cho mình một lựa chọn."

Tôi biết ý của lời nói này là gì, tôi giống như mất đi ý thức, chỉ có thể mặc cho bọn hắn bài bố. Tôi hét lên trong cơn tức giận:

"Cái chết của mẹ tôi là do có người cố ý hãm hại. Không hề giống như những gì ông nói."

Trưởng thôn không thèm đôi co, cho vài thanh niên giữ chặt tôi và Thanh Thanh định mang tôi đi. Bỗng nhiên một trận cuồng phong gào thét, gian phòng lập tức một mảnh đen kịt. Tôi bản năng đang kháng cự đám thanh niên vừa nghe lời này liền lập tức tàng hình biến mất.

Cùng lúc đó, tôi rõ ràng nghe được sự hỗn loạn ở sau lưng, bởi vì tôi đột nhiên biến mất trước mất trước mắt họ, tất cả mọi người lại càng thêm kiên định tôi không phải người bình thường , căn bản chính là yêu nghiệt.

Tôi cái gì cũng không biết, chỉ có thể cảm giác được một cỗ lực lượng không ngừng hướng hướng về phía trước. Tôi phát hiện, tôi vậy mà đến Lý Thần Vương Phủ. Không cần nói thì hết thảy đều là do hắn làm.

"Lý Diệc Thần, anh đây ra cho tôi! Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh là kẻ giết người, anh là hung thủ sát hại mẹ tôi, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết."

Tôi liều mạng kêu, kêu đến khàn cuống họng, lại vẫn không nhận được một lời hồi đáp. Bởi vì liên tiếp bị đả kích, tâm lực tiều tụy, vậy mà liền ngất đi như thế.Trong mơ hồ, nhìn thấy một bóng người một mực nhìn mình chăm chú, tôi muốn mở mắt nhìn xem đến cùng là ai, thế nhưng là bất đắc dĩ căn bản không có một điểm khí lực mở ra.

Tôi rốt cục cũng tỉnh lại, nhìn xem hoàn cảnh chung quanh vẫn như cũ, bản thân là đang nằm trong phòng không có bất kỳ biến hóa nào, vội vàng xuống nhà. Khắp nơi đều rất yên tĩnh, dường như không có người, khắp nơi đều là một mảnh thê lương.Chính giữa vẫn như cũ, đặt quan tài, trong lòng cảm thấy một trận âm phong chạm mặt tới, tựa hồ có chút quỷ dị.

Tôi sững sờ ngơ ngác một chút, nước mắt lập tức rơi, quỳ xuống trước quan tài.

"Mẹ, là con không tốt để người chết không rõ ràng, là con bất hiếu, con thật không biết chuyện gì xảy ra? Người đến cùng là bị ai hại chết? Thật chẳng lẽ chính con đã liên lụy mẹ sao?"

Trong lòng cảm thấy đau không chịu được, dù bất kể nói thế nào, trong một đêm mẹ cùng tôi liền âm dương tương cách, đây vô luận như thế nào đều không chịu nổi. Trong lúc tôi còn đang thương tâm đến cực điểm, bỗng nhiên trong quan tài truyền đến tiếng sột sột soạt soạt khiến tôi giật nảy mình, trái tim cũng nâng lên tới cổ họng.

Bất quá, tôi vẫn đánh bạo mới quyết định mở quan tài ra xem.Trong quan tài, tiếng vang càng lúc càng lớn, thậm chí tôi vậy mà nghe được cả tiếng khóc, nói thật tiếng khóc này có vẻ hơi thê lương.

"Mẹ, là mẹ sao? Mẹ trả lời con có được không?"

Tôi run rẩy đi đến bẻn quan tài, cắn răng mở quan tài ra. Nhìn tình cảnh bên trong con mắt tôi lập tức trừng lớn, cái này thực quá quỷ dị, tôi căn bản không nghĩ ra tôi sẽ nhìn thấy tình cảnh này.

"A!"

Mặc dù vừa rồi đã chuẩn bị tư tưởng, thế nhưng nhìn thấy tình cảnh bên trong vẫn bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.Trong quan tài, một nữ nhân mặc một bộ quần áo đỏ, trên tóc mang theo một cây trâm, đây không phải điều khiến tôi cảm thấy đáng sợ nhất, khiến tôi chịu không nổi là nữ nhân kia đang dùng đôi mắt cừu hận nhìn tôi.

"Lương Trường Lạc, tại sao ngươi hại chết ta? Ta thật hận ngươi. Ha ha ha."

Cô ta nói xong vậy mà lần nữa phát ra tiếng cười.Tôi chịu đựng sợ hãi trong lòng, cẩn thận nhìn người trong quan tài, lúc này mới phát hiện người này không phải mẹ.

"Cô là ai? Mẹ tôi đâu."

Nữ nhân hai mắt có vẻ mê ly, u oán nói:

"Lương Trường Lạc, ta chính là mẹ ngươi, đây là dáng vẻ ta lúc còn trẻ, cũng là lúc ta chưa xuất giá. Là ngươi để sự tình tái diễn một lần nữa, là ngươi hại chết chúng ta, ngươi nhớ cho rõ, ngươi là đồ cái bất hiếu."

"Không, không phải, cô không phải mẹ, ngươi không phải, ngươi nói láo, đây không phải thật."

Đầu tôi có chút đau nhức, cái chết của mẹ đáp án còn không có giải khai, như đứng trước một cái câu đố, cái này khiến tôi bấn loạn.

Tải App về nhận phần thưởng luôn.
Quét mã QR, tải xuống Hinovel App.